Hoàng hôn tím, đọc những bài thơ bạn viết và những dòng tâm sự của bạn mình cảm thấy như mình đang quay trở lại thời gian mà mình cũng cố quên một người.
Người ấy đã khiến tôi nhớ quay quắt trong một thư tình cảm mà tôi không dám gọi tên. Lúc đó, tôi đã cố quên nhưng rồi cũng không thể quên được, phải mất một thời gian khá dài mình mới nhận ra rằng khi càng cố quên thì càng nhớ. Rồi tôi không bắt mình phải quên nữa, cứ để nỗi nhớ đến lúc nào nó muốn. Hiện nay, cái tình cảm mà tôi không dám gọi tên ấy vẫn tồn tại trong tôi như một phần của cuộc sống nhưng không quay quắt như như ngày xưa. Tôi biết cuối tuần này anh sẽ đi đến phương trời ấy nơi có một người con gái đang đợi anh. Bạn tôi hỏi tại sao tôi không giữ anh lại? Tôi cũng đang hỏi mình vì sao????
__________________ Chỉ mất một phút để quen ai đó, một giờ để thích ai đó , một ngày để yêu ai đó , nhưng sẽ là cả đời để bạn quên đi một người mà bạn yêu.
Khi yêu một người nào đó bạn hãy để cho người ấy ra đi (nếu họ muốn) nếu họ quay lại họ thuộc về bạn, còn nếu họ không quay lại có nghĩa là từ trước đến giờ họ chưa bao giờ thuộc vê bạn. -------------0978184058, 01229921853
Có lẽ, chỉ ai rơi vào cái cảm giác như chúng mình thì mới hiểu nổi và mới cảm nhận hết ý nghĩa của từ "quay quắt" Mơ nhỉ? Ngay cả mình đây, khi muốn diễn đạt tâm trạng ấy cũng không thể biết dùng từ ngữ nào để diễn đạt. Đó có khi là một nỗi mong nhớ rất yên bình nhưng cũng có khi là một một mong nhớ đến...cồn cào, quay quắt. Đó có khi là là những ước mơ. Đó có khi cũng là sự giỗi hờn. Đó có khi cũng là sự lang thang, cũng có thể là sự miên man đau đáu. Cái tâm trạng đó có một sức sống tiềm tàng không bao giờ cho mình bình yên, lúc nào cũng bắt mình nghĩ... Dù có lúc điều đó làm mình đau đớn. Nhưng kì thực mình lại có nhiều thời gian sống trong hạnh phúc...
__________________
Mình vẫn thích cái tên hoanghontim, dù điều đó nhắc nhớ mình về một kỷ niệm không hay. Nhưng có sao đâu, kỷ niệm đó đâu giết chết được cuộc sống hiện tại và tương lai của mình... Cái gì mình thích thì không nên chối bỏ!
Có lẽ mình sẽ bỏ cuộc chơi. Năm mới mà, mình muốn có sự thay đổi. Bỏ cuộc chơi cũng là một sự thay đổi. Những ngày đầu năm, trong khi bạn bè, anh chị cùng trường tổ chức gặp mặt đông vui, còn mình, mình đã nằm dài trên giường để suy nghĩ, để tìm hướng đi... Sao giờ mình lại thích sự cô đơn, thích một mình đối diện với mình với sự thờ ơ nhưng cũng đầy cảm thông với nhân tình thế thái. Khi nghĩ đến sự bỏ cuộc bỗng dưng mình lại thấy thanh thản. Không lẽ mình lại từ bỏ cuộc chơi này một cách nhẹ nhàng và dễ dàng như thế sao? Tâm hồn mình bảo thế, biết sao được.
Anh đã có nơi dừng chân. Em biết rằng mình có làm gì đi chăng nữa thì anh cũng không phải là của em...
__________________
Mình vẫn thích cái tên hoanghontim, dù điều đó nhắc nhớ mình về một kỷ niệm không hay. Nhưng có sao đâu, kỷ niệm đó đâu giết chết được cuộc sống hiện tại và tương lai của mình... Cái gì mình thích thì không nên chối bỏ!
Tối qua, em đã thức gần như đến sáng. Nhìn trời bàng bạc màu trăng, thấy lòng còn nhiều tâm sự. Nhưng những tâm sự đó không phải là nỗi mong nhớ anh. Thay vào đó bằng những nghĩ suy cho những ngày sắp tới. Những ngày sắp tới không có anh em sẽ như thế nào nhỉ? Có lẽ em sẽ vẫn bình thường như những ngày đã qua. Có chăng, trong lòng em bớt đi một chút gánh nặng của nhớ của thương?
Những gì diễn ra trong những ngày qua, khi em đặt chân đến mảnh đất này, gặp nhiều người lạ, quen em mới có dịp nghĩ nhiều hơn về cuộc sống của mình. Trước kia, có lẽ em cứấp ủ cho riêng mình những tâm tư thầm kín nên lòng lúc nào cũng trầm tư, ủ dột. Được trải lòng ra, được gặp những sự lạc quan, được gặp những suy nghĩ trong sáng, em thấy mình cũng không cần phải quá nghĩ đến những sự riêng tư. Xin cảm ơn diễn đàn, cảm ơn mọi người, đặc biệt là những bài viết của anh Lộc, anh Giang, của chị Mơ, của Taurus và của rất nhiều người khác. Những bài viết của các anh chị đã là sự động viên rất lớn cho em.
Nhìn lại những gì của em cũng chỉ là sự riêng tư. Vâng, đó có thể là khó khăn của em trong một giai đoạn nhất định. Trời đất chuyển mùa, em mong có sự thay đổi và em đang thực hiện. Lúc này đây, em hoàn toàn thanh thản và tràn hy vọng sẽ bước vững vào tương lai.
Xin cho phép em đóng lại chủ đề này. Em cũng sẽ cố không buồn những khi tình cơ gặp lại nó... Với em, đây là một kỷ niệm đẹp, rất đáng nhớ!
Rồi đây, em cũng hy vọng sẽ tiếp tục "đi sớm về khuya" trên các mục của diễn đàn... Hy vọng là vậy!
Có lẽ cái khó nhất là khi phải cố quên. Thời gian qua, đôi khi Tím sống trong sự thanh thản nhưng đôi khi lại thấy mình khổ sở vô cùng. Tuy nhiên, đã có được cái đích đến, Tím sẽ cố hết sức. Xin phép được lấy chữ ký của anh Nopi để đặt tên cho những ngày sắp tới: "Xin đừng gọi tên... anh"!
__________________
Mình vẫn thích cái tên hoanghontim, dù điều đó nhắc nhớ mình về một kỷ niệm không hay. Nhưng có sao đâu, kỷ niệm đó đâu giết chết được cuộc sống hiện tại và tương lai của mình... Cái gì mình thích thì không nên chối bỏ!
Có lẽ cái khó nhất là khi phải cố quên. Thời gian qua, đôi khi Tím sống trong sự thanh thản nhưng đôi khi lại thấy mình khổ sở vô cùng. Tuy nhiên, đã có được cái đích đến, Tím sẽ cố hết sức. Xin phép được lấy chữ ký của anh Nopi để đặt tên cho những ngày sắp tới: "Xin đừng gọi tên... anh"!
hoàng hôn tím ơi ! có lẽ bây giờ bạn đang cố chuyển mình sang trangmới phải không ? mình cũng như bạn ấy ! ai cũng vậy, cũng có một thời để nhớ..để quên và hy vọng... mình cũng như bạn vậy..từng yêu..từng nhớ ..từng đau đáu nỗi nhớ thương một người không yêu mình..và trốn tránh nỗi nhớ người ta trong một vỏ bọc tình cảm khác...tôi đã bước qua nhiều mối tình . . . có vui có buồn nhưng hình như đâu đó vẫn là hình bóng anh . . .tám năm cho mối tình dại khờ, tám năm cho một tình yêu không lời để khi gặp lại ta là người đến sau... tôi biết nói gì hơn là chúc anh hạnh phúc và cất tất cả vào dĩ vãng .. để giờ đây khi nghĩ về anh ... vẫn là một thời đã qua...cố lên bạn nhé! hãy để quá khứ ngủ yên..hãy để đó là hạnh phúc - tình yêu của riêng ta..và là kỷ niệm thật đẹp bạn nhé !
__________________
Bé bảo rằng bé chẳng biết yêu
Hồn nhiên như mây trắng về chiều
Mây trắng về chiều sao lại khóc
Phải chăng mây trắng khóc vì yêu.
mình cũng như bạn vậy..từng yêu..từng nhớ ..từng đau đáu nỗi nhớ thương một người không yêu mình..và trốn tránh nỗi nhớ người ta trong một vỏ bọc tình cảm khác...tôi đã bước qua nhiều mối tình . . . có vui có buồn nhưng hình như đâu đó vẫn là hình bóng anh . . .tám năm cho mối tình dại khờ, tám năm cho một tình yêu không lời để khi gặp lại ta là người đến sau... tôi biết nói gì hơn là chúc anh hạnh phúc và cất tất cả vào dĩ vãng .. để giờ đây khi nghĩ về anh ... vẫn là một thời đã qua...cố lên bạn nhé! hãy để quá khứ ngủ yên..hãy để đó là hạnh phúc - tình yêu của riêng ta..và là kỷ niệm thật đẹp bạn nhé !
hic hic buồn đến thế sao
Tao ngoä
Moät ngaøy ta gaëp laïi nhau
Möøng vui queân maát lôøi chaøo vu vô
Moät ngaøy queân maát ngaån ngô
Queân troâng queân ñôïi queân chôø em ôi
Giaù nhö noùi ñöôïc neân lôøi
Thì ñaâu phaûi maáy naêm trôøi xa nhau
Baây chöø bieát phaûi laøm sao
Tieáng yeâu vaãn vuïng duø ñaàu bôùt ñen
Xin em chôù voäi veà nghen
Chôø anh goùp voäi caâu khen muoän maøng
Bieát em giôø coù lôõ laøng
Coù chöa caùi thöôõ tay naøng tay anh
Tình ta nhuoäm baïn ñôøi xanh
Coù chi cuõng chæ ñeå daønh yeâu em
5/3/2001
__________________
Có tài mà cậy chi tài
Chử tài liền với chử tai một vần
Đã mang lấy nghiệp vào thân
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa
Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ tâm kia mới bằng ba chử tài
. Em cũng sẽ cố không buồn những khi tình cơ gặp lại nó... Với em, đây là một kỷ niệm đẹp, rất đáng nhớ!
Rồi đây, em cũng hy vọng sẽ tiếp tục "đi sớm về khuya" trên các mục của diễn đàn... Hy vọng là vậy!
Mình nghĩ hoanghontim cứ để topic này lại cho những ai có cùng cảm xúc và đồng cảm cùng vào đây chia sẻ mà không cần phải mở tóp mới...Để mình góp thêm bài nhé...
"Em chẳng muốn mình là kẻ đến đầu tiên
Em chỉ muốn mình là người sau cuối
Những mối tình đầu ít nhiều tiếc nuối
Mối tình sau trọn vẹn một lời thề"
Chắc có lẽ cô gái ấy đã trải qua ít nhất là một mối tình hay nhẹ nhàng hơn là cô đã từng đặt tình cảm ngây thơ trong sáng đầu tiên của mình vào một chàng trai nào đó để rồi khi tình yêu ấy vụt bay đi mất, cô mới ngỡ ngàng nhận ra "Những mối tình đầu ít nhiều tiếc nuối"...Tội nghiệp thay cô gái, cô chẳng muốn mình là người đầu tiên của ai cả bởi cô sợ cái cảm giác đau đớn, hụt hẫng và nhiều nuối tiếc khi cuộc tình ấy không thành, có lẽ cô cũng chẳng cần phải là người đầu tiên để có thể là hình bóng khắc đậm nhất trong trái tim người yêu dấu bởi những mối tình đầu thường khó phai....Cô chỉ mong mình là người đến sau cùng, là người cuối cùng còn đọng lại trong tim người ấy, là người có thể cùng người ấy viết tiếp những dòng chữ "hạnh phúc" dài lâu.."Em chỉ muốn mình là người sau cuối" bởi lẽ trong tâm hồn đang tan vỡ vì sự vỡ tan của mối tình đầu, cô tin rằng "Mối tin sau trọn vẹn một lời thề"...
Còn tiếp...
__________________ Nothing I must do..Nowhere I should be..No one in my life..To answer to but me..No more candlelight..No more purple skies..No one to be near...As my heart slowly dies...
"Em chẳng được anh tiễn mỗi tối về Vì anh sợ: em bị người chê trách Sao không sợ đường về em giá lạnh... Bàn tay anh quên mất bàn tay em... (?)"
Một tình yêu thật lạ, yêu nhau mà sao lại chẳng đưa đón nhau. Có phải như chàng trai đã biện minh rằng "sợ em bị người đời chê trách" , có phải anh lo lắng cô bé của mình còn quá ngây thơ trong sáng để có thể bước vào con đường tình yêu mà anh biết rằng không đẹp như cô hằng mơ tường, anh sợ người đời cười chê cô bé ham yêu hơn ham học ở cái tuổi học trò hồn nhiên ấy, hay vì một điều gì đó lẩn khuất bên trong mà chỉ có anh mới hiểu được...
"Sao không sợ đường về em giá lạnh Bàn tay anh quên mất bàn tay em.."
Có lẽ là cô gái trách anh rồi đấy, sao lại sợ những thứ hờ hững xung quanh mà không lo cho người đang hiện hữu trước mặt.."đường về em giá lạnh..." sau những giây phút vui vẻ ấm nồng bên người yêu dấu thì cô gái phải lầm lũi bước về trong cái giá lạnh của đêm, của trăng, của gió hay là cái lạnh từ sự "vô tâm" của người yêu đang buồn bã gặp nhấm trái tim trong trẻo của cô gái... "Bàn tay anh quên mất bàn tay em.."
Ắt hẳn là khi lầm lũi bước về trong cái giá lạnh ấy cô gái không khỏi tủi hờn và khẽ trách bàn tay của anh đã quên mất bàn tay của cô rồi hay là chính anh đã quên mất cô...
"Em chẳng phải là kẻ đến đầu tiên Cũng không phải là người sau cuối Khép chặt con tim để lạnh lùng nói dối: "Em quên rồi..những lời nói gió bay..."
Cuối cùng thì cô gái cũng đau đớn nhận ra mình không phải là người duy nhất còn lại trong trái tim đa tình của chàng trai, chẳng phải người đầu tiên mà cũng không phải là người sau cuối, cô chỉ như một con búp bê xinh đẹp trong vô số những búp bê xinh đẹp nằm trong bộ sưu tập búp bê của chàng trai...Và dù đau đớn đến mấy khi nhận ra tình cảm yêu thương ấy vẫn còn mãnh liệt trong tim, cô vẫn cố tạo cho mình vẻ lạnh lùng khi nói lời chia tay anh..."Khép chặt con tim để lạnh lùng nói dối; Em quên rồi những lời nói gió bay..."
"Ừ thì thôi cứ để mặc gió bay Cho phai hết những gì em tiếc nuối Sao em không phải là người sau cuối... Và sao em vội nói lời chia tay..."
Vẫn còn lại trong trái tim đa cảm của cô là những nuối tiếc cho những gì đã qua....
__________________ Nothing I must do..Nowhere I should be..No one in my life..To answer to but me..No more candlelight..No more purple skies..No one to be near...As my heart slowly dies...