Híc ....mọi người thấy bài này sao ....? hay đó chứ nhỉ ....
Sao anh chị em kô nhân cơ hội này ...viết về tình iu của mình nhỉ ....
Đợi tieunhoc mấy bữa nữa ...chắc cũng xuất bản cuốn tự truyện đầu tay " tình iu của tui " đó
My love
__________________
Có những lúc thật BUỒN nhưng người ta vẫn cứ phải CƯỜI
Originally posted by An Nhiên@Feb 24 2005, 03:42 PM [color=blue]Điều Kỳ Diệu mang tên tình yêu
Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thội Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu người ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà ta không thể đáp lại. Đừng nhận để không gây đau khổ.
Nghe Nhiên nói mà em chợt nhớ đến một bài thơ của Anh Ngọc. Quả thực để từ chối một người không phải dễ dàng và ddể chấp nhận lời từ chối của một người lại càng khó hơn. Nhưng đôi lúc ta không thể lập lờ nhất là đối với người đã thật lòng với ta, vì vậy:
CHO MỘT NGƯỜI
Tiễn người ra cửa rồi
Tôi quay vào lặng lẽ
Chợt thấy mình cô đơn
Giữa ngổn ngang bàn ghế.
Khi người không yêu ta
Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người
Sao cũng buồn đến thế
Như đánh mất điều gì
Lòng bâng khuâng khó tả
Như thể mắc nợ ai
Món nợ không thể trả.
Có lẽ ta thương người
Giờ này đang lủi thủi
Hay là ta thương ta
Từng chịu nhiều hắt hủi?
Ngỡ chẳng có gì đâu
Mà sao thành rắc rối
Tất cả chỉ một lời
Nói hay là không nói?
(Anh Ngọc).
Theo bạn "nói hay là không nói"?
Tìm được người trong mộng không dễ đâu, có khi tìm cả đời không ra đấy phải không các bạn...
Một lần nữa xin chúc mừng em (không biết kisikhongdau khóa nào, tôi thuộc khóa 90, cho xưng bằng chi nhé!!!! :P ). Mong em sẽ có một mối tình thật đẹp!
Câu này thường được các chàng khe khẽ nói lên mỗi giữa hai người đang có... chiến tranh lạnh. Chàng đã cố hết sức để làm lành, kể những câu chuyện hài hước, đánh vỡ bát vỡ đĩa lung tung... nhưng vẫn không thu hút được sự chú ý của bạn. Chẳng nghĩ thêm được kế sách nào, các chàng thường tìm đến “khổ nhục kế”: Em ơi, hình như anh ốm rồi hay sao! Kể ra các chàng cũng thông minh đấy chứ. Họ biết rằng dễ dàng nhất là khơi gợi bản năng ưa che chở, chăm sóc người khác của một người phụ nữ. Dù bạn biết vậy bạn vẫn cứ mắc bẫy thôi. Lẽ nào lại mặc kệ. Thôi cũng được, thế là chiến tranh lạnh được hóa giải mà bạn cũng có cần phải “xuống nước” gì đâu.
Hôm này là ngày 14-2.
Chào cô bé lớp (nhỏ hơn legiang hai lớp)
xin gửi đến cô những tình cảm chân thật nhất: legiang không bao giờ và không thể nào quên đươc cô dù đã từng nói lời kết, mong cô hãy cố gắng học lên, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Originally posted by Taurus@Nov 26 2005, 03:17 PM
Ngày trước, tôi vẫn còn nhớ rất rõ là tôi rất ghét người ta, nhưng cái lý do ghét thì thật là …. trẻ con. Người ta hay chạy sau xe tôi mỗi khi tan học. Ghét! Người ta hay nhìn tôi, làm cho tụi bạn chọc tôi mãi. Ghét! Và cứ như thế cho đến một ngày…..
Hôm đó tôi sang nhà bạn, trên đường về, tôi bị một người lạ chạy theo mãi, tôi cảm thấy sợ và lo lắng…..Bỗng tôi thấy một người quen, hình như là người ta thì phải, tôi gọi lớn tên người ta….tự dưng lúc đó tôi cảm thấy nỗi sợ hãi biến mất, tôi vui mừng như ai bắt được vàng……và hôm đó tôi về nhà an toàn, thì ra trên đường đi về, người ta thấy tôi với vẻ mặt sợ sệt, nên quay xe lại….và từ ngày hôm đó, người ta vô tình trở thành người bạn đồng hành cùng tôi mỗi khi đi học. Và cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tôi không thấy ghét người ta nữa, tôi cũng không thấy khó chịu khi vô tình đụng phải ánh mắt của người ta trên lớp nữa…….
Hồi học cấp 3, chúng tôi ít gặp nhau vì không cùng trường. Trường lớp, bạn bè, thầy cô khác nhau, có khi tưởng chừng như chúng tôi chỉ là những người bạn cũ. Tình cảm không lớn lên thêm được vì không có thời gian dành cho nhau. Thế nhưng những ngày tháng ấy cũng trôi đi nhẹ nhàng, phẳng lặng như dòng sông, không gợn một làn sóng. Tình cảm ở mức lưng chừng, lớn hơn tình bạn nhưng hơn nữa thì chưa đủ….
Lên đại học, năm đầu tiên đối với tôi là một khoảng thời gian mà có lẽ mãi mãi về sau tôi không thể quên được. Lần đầu tiên sống xa nhà, không liên lạc được với bạn bè nào, đi học mà không có ai thân thiết như hồi cấp 3, cũng may là tôi ở cùng nhà với những người chị quen, nhưng họ cũng đi làm suốt, cả ngày chỉ có mình tôi ở nhà, tối tối, ngồi ngoài ban công nhìn xuống đường, lòng dạ cứ se lại, buồn nhưng không làm sao nói ra được. Thời gian ấy tôi bị khủng hoảng nặng nề…..
Và rồi người ta lại xuất hiện như một vị thánh, giúp tôi vượt qua nỗi buồn, nỗi cô đơn mà thời gian qua tôi chịu đựng. Người ta đã dang tay ra nâng tôi đứng lên khi tôi tưởng chừng như gục ngã, người ta đã mang đến những sợi chỉ đỏ, khâu lành vết thương lòng của tôi, vá giúp tôi đôi cánh đã rách và giúp tôi bay vào bầu trời xanh có ánh mặt trời rực rỡ. Tôi sống lại là chính mình, vui vẻ hơn trước, cởi mở hơn và tự tin trong mọi việc.
Tôi vẫn nhớ người ta đã nói với tôi: “Anh không biết nói những lời lẽ ngọt ngào để làm vui lòng em, nhưng anh sẽ sống vì em và yêu thương em…..”
Tất nhiên tình yêu nào cũng có sóng gió, trắc trở, chúng tôi cũng vậy, nhiều lúc tưởng chừng như quả cầu tình yêu của chúng tôi rạn nứt, có thể vỡ tan bất kì lúc nào, nhưng thời gian và niềm tin đã giúp cho những vết nứt ấy lành lại. Quả cầu tình yêu ấy lại sáng long lanh và đẹp tuyệt vời.
Đã 7 năm trôi qua, kể từ ngày đầu tiên định mệnh xui khiến chúng tôi gặp nhau, tình yêu của chúng tôi vẫn ngọt ngào và êm đềm. Tôi đang sống hạnh phúc bên mối tình đầu của mình. Người ta cũng thế. Và mỗi khi không có người ta bên cạnh, tôi lại nhìn lên bầu trời đầy sao, nơi ấy có vì sao của hai chúng tôi, và có lẽ khi ấy người ta cũng đang nhìn giống như tôi. Chúng tôi cùng đứng, cùng sống dưới một bầu trời, và dù cho có đi đến bất cứ nơi nào, chúng tôi cũng đang ở cạnh nhau, rất gần…….
[snapback]6107[/snapback]
Bạn Taurus có một tình yêu đầu với thời gian khá dài , thật là hiếm gặp trong thời buổi hiện nay , Mye cũng có 1 ngưòi bạn như là Tarus vậy , ngưòi bạn đó khi mới chập chững bắt đằu lên tp học tập cũng đã thầm cảm mến một anh chàng con bà chủ nhà vì hay gặp mặt nhau , vì sự giúp đỡ ân cần của anh chàng . Và dần dần 2 ngưòi mến nhau , yêu nhau , 1.5 năm sau thì cưới . Vì vậy khoảng thời gian những năm đầu DH các cô gái thường cảm thấy lạc lõng , nếu có ai giúp đỡ .chia sẽ trong khoảng thời gian này thì cô gái sẽ đặt niềm tin rất nhiều vào người đó .