Go Back   Cựu Học Sinh Lê Quý Đôn - Long An > ::Góc tản mạn :: > Tâm Sự - Cảm Xúc

Tâm Sự - Cảm Xúc Buồn , vui , hạnh phúc , đau khổ ...hãy chia sẻ về những gì bạn cảm nhận được .

Tôi ở lại………vì tôi không thể ra đi.

Tôi ở lại………vì tôi không thể ra đi.

this thread has 94 replies and has been viewed 27620 times

Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
Old 28-12-2006, 03:28 PM   #61
Hồ sơ
MinhTien
Senior Member
 
MinhTien's Avatar
 
Tham gia ngày: Sep 2006
Số bài viết: 477
Tiền: 25
Thanks: 781
Thanked 467 Times in 122 Posts
MinhTien is on a distinguished road
Default Re: Tôi ở lại………vì tôi không thể ra đi.

Ai cũng có đôi lúc thấy buồn và cô đơn......va đôi khi ta cảm thấy mình thất bại trong cuộc sống ....
Tuy nhiên bạn hãy nhìn cuộc sống theo một hướng tích cực hơn.
Tui có một phương pháp bạn thử áp dụng xem nhé: hãy mở rộng lòng mình ra với mọi người, có rất nhiều điều trong cuộc sống này cần đến bàn tay của ta: chẳng hạn khi buồn bực chuyện gì đấy, bạn có thể tìm một việc gì đó mà làm, vừa giúp được người khác, vừa cởi bỏ được những ưu phiền, vừa làm cuộc sống năng động hơn.... khi cảm thấy mình thất bại trong cuộc sống, hãy tìm gặp những người bán vé số dạo, trường mù nguyễn đình chiểu, bv ung bứu.... trò chuyện với họ, giúp đỡ họ bạn sẽ thấy cuộc đời vẫn còn tươi đẹp lắm....
Bạn hãy đọc những quyển tự truyện của herry ford, huyndai, ... chắc bạn sẽ tìm được nhiều điều hay......Thân
__________________
Đặng Minh Tiến - K96




ĐÀN ÔNG VIỆT NAM THỜI NAY:
1. Một Vợ
2. Hai Con
3. Ba Lầu
4. Bốn Bánh.....
MinhTien is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 29-12-2006, 08:59 AM   #62
Hồ sơ
Tr.Giang
Super Moderator
 
Tham gia ngày: May 2006
Số bài viết: 1,833
Tiền: 25
Thanks: 46
Thanked 1,114 Times in 428 Posts
Tr.Giang is on a distinguished road
Default Re: Tôi ở lại………vì tôi không thể ra đi.

Khải Quyên ơi, được Tím cho một lời lời hẹn như thế thì còn gì bằng. Sẽ đỡ hơn nhiều khi mà mình cứ chờ đợi mà không nhận được hồi đáp. Như Khải Quyên thì vẫn có quyền hy vọng vì chắc là Tím vẫn sẽ nhớ lời hứa này. Có thể là hôm nay, ngày mai và biết đâu dăm vài năm nữa (hổng sao, anh hùng mười năm trả thù chưa muộn mà) hai người sẽ ngồi uống cà phê với nhau tại một nơi thơ mộng nào đó. Bửa đó nếu được thì cho mình đi "ngồi uống ké" (ngồi xa xa cũng được) với nhe...

Ngày hôm qua, coi xong bộ phim "Sòng bạc Hoàng gia" mình cứ suy nghĩ mãi. Cuối phim một nhân vật đã nói đại ý, mình cứ làm việc đâu đâu mà có khi quên mất sự quan tâm với bạn bè, người thân. Như vậy cũng chưa là tốt lắm (coi phim mới hiểu hết được ý câu này). Biết đâu, bạn bè mình cũng đang gặp khó khăn gì đó... cố gắng liên lạc với Tím xem.
Tr.Giang is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 29-12-2006, 01:50 PM   #63
Hồ sơ
Taurus
Cô nàng đỏng đảnh
 
Taurus's Avatar
 
Tham gia ngày: Nov 2004
Số bài viết: 660
Tiền: 25
Thanks: 47
Thanked 995 Times in 211 Posts
Taurus is an unknown quantity at this point
Default Ðề: Tôi ở lại………vì tôi không thể ra đi.

Hì...hì...hì, mới có mấy ngày mà sao thấy ai cũng có tâm sự hết, Năm hết, Tết đến, phải cười vui vẻ mà sống, cuộc đời không đủ dài để chúng ta dành quá nhiều thời gian cho việc trăn trở với nỗi buồn. Vì thế, hãy nhìn đời bằng cặp mắt của người đang yêu... các bạn nhé (copyright by Tr.Giang).
@ Anh Tuấn Hiệp: gì mà 9 tháng, 10 ngày, nghe ghê quá dzậy anh? Làm như em ... không bằng, khà...khà...khà. Tết là em rãnh rồi...
__________________
************************************************** *
Mùa xuân đi, mùa xuân trở lại
Cánh hoa rơi hoa lại nở mỗi ngày
Cõi thảm sầu kia có ai đã an bài
Hai tiếng tình yêu ta có nên đưa tay đón nhận
Vì kết cục có thể là đắng cay bất tận
Nào ai biết tương lai là dở là hay
Là ngắn ngủi hay sẽ dài lâu mãi mãi
Ôi đau khổ xót xa trống trải
Anh để lại cho em cái hiện tại hôm nay
Anh đã mang đi cả trái tim này
Và để lại cho em một nỗi buồn vô hạn
Đấy là cuộc sống-Một câu hỏi dường như vô tận……..
************************************************** *
Taurus is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 29-12-2006, 08:57 PM   #64
Hồ sơ
Taurus
Cô nàng đỏng đảnh
 
Taurus's Avatar
 
Tham gia ngày: Nov 2004
Số bài viết: 660
Tiền: 25
Thanks: 47
Thanked 995 Times in 211 Posts
Taurus is an unknown quantity at this point
Default Ðề: Tôi ở lại………vì tôi không thể ra đi.

Ngày hôm qua, tình cờ đọc bài viết trong quyển tạp chí nói về một cô gái phải lòng núi rừng Tây Bắc ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cảnh thôn xóm bảng lảng khói lam chiều, trẻ nhỏ tíu tít quây quần bên mâm cơm, những người nông dân trở về nhà sau một ngày làm việc trên nương rẫy, tất cả mọi thứ đều rất đầm ấm và yên bình. Và hình như mình cũng thế, không biết từ bao giờ, mình yêu thích những vùng quê, mình cảm nhận được sự ấm cúng, thanh bình, yên ả trong từng dòng chảy của những con sông, từng cây cỏ, nhánh lúa. Lần đầu tiên mình cảm nhận: quê mình đẹp thật.
Ngày hôm qua, trên đường về mình chạnh lòng khi thấy một bác xích lô gò lưng chở hàng băng qua ngã tư đường Trần Hưng Đạo tấp nập, người thì đông nghẹt, gần Tết mà, ai cũng hối hả, trời thì nắng như thiêu như đốt, cái dáng người nhỏ xíu, gập cong, đạp một cách nặng nhọc càng làm cho cái nắng cuối năm thêm … mặn chát. Rồi cũng trên đoạn đường từ Sài Gòn về Long An, nhìn những người ngồi bán cua bên vệ đường, giữa trời oi bức, khuôn mặt như chảy dài hơn, thất thểu, mệt mỏi, mình chợt nghĩ: không biết họ là người tốt hay xấu, chỉ cần lao động hết mình, đó đã là một điều tốt đẹp
Ngày hôm qua, báo đài đưa tin bão lụt ở các tỉnh. Tuy không thấy tận mắt sự mất mát của những người dân lớn như thế nào, nhưng mình biết những gì họ mất nhiều hơn cả những gì mình nhìn thấy. Rồi mình cũng biết thêm một điều: dân mình còn nghèo quá, giá như nhà cửa kiên cố hơn thì không đến nỗi……
Ngày hôm qua, mình cũng chợt nhận ra rằng, xung quanh mình có rất nhiều người đang yêu thương và lo lắng cho mình.
Cuộc sống lúc nào cũng trôi qua rất nhanh, nhanh đến nỗi mình chưa kịp nhận ra mình đang đứng ở đâu nữa. Nhưng một lúc nào đó, vô tình nhìn lại đoạn đường vừa đi qua, mình chợt thấy nơi ấy có quá nhiều điều mình bỏ lỡ. Một lần sống chậm hay một lần dừng chân lại để suy nghĩ về những điều mình đã làm, những người mình đã gặp, những con đường mình đã đi, bạn sẽ thấy cuộc sống còn rất nhiều điều kì diệu.
Vì thế … hãy ở lại … và đừng cố ra đi

__________________
************************************************** *
Mùa xuân đi, mùa xuân trở lại
Cánh hoa rơi hoa lại nở mỗi ngày
Cõi thảm sầu kia có ai đã an bài
Hai tiếng tình yêu ta có nên đưa tay đón nhận
Vì kết cục có thể là đắng cay bất tận
Nào ai biết tương lai là dở là hay
Là ngắn ngủi hay sẽ dài lâu mãi mãi
Ôi đau khổ xót xa trống trải
Anh để lại cho em cái hiện tại hôm nay
Anh đã mang đi cả trái tim này
Và để lại cho em một nỗi buồn vô hạn
Đấy là cuộc sống-Một câu hỏi dường như vô tận……..
************************************************** *
Taurus is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 30-12-2006, 11:18 AM   #65
Hồ sơ
hoanghontim
Member
 
Tham gia ngày: Dec 2006
Số bài viết: 72
Tiền: 25
Thanks: 0
Thanked 13 Times in 10 Posts
hoanghontim is on a distinguished road
Default Ðề: Tôi ở lại………vì tôi không thể ra đi.

Tuần trước mình đi đám cưới một người bạn hồi sinh viên. Ngồi tám chuyện về chồng con, về gia đình, có nhỏ bạn chợt nói đùa: khùng như con nhỏ H. mà còn lấy được chồng, tụi mình đừng lo gì hết á. Cả nhóm cười rộ lên rồi thi nhau gật đầu. Ừ không lo, không lo...
Câu nói vui đó khiến mình đăm chiêu. Mình nghĩ nhiều về cuộc đời, về những người quanh mình và cả về chính bản thân mình nữa. Có những thứ mình nghĩ nó quá xa tầm tay mình và mọi người. Có thể mình và mọi người sẽ chẳng bao giờ có được. Chẳng hạn như có người thì cuộc sống khó khăn làm sao mà sống khá hơn đây? Có người thì gặp trắc trở trong tình cảm, làm cách nào để có hạnh phúc được đây... Nhưng có lẽ, mọi thứ đều đã được xếp đặt. Cuộc sống vẫn không ngừng trôi. Mọi người rồi sẽ trãi qua những thời khắc của riêng mình. Ngày hôm nay khó khăn nhưng ngày mai khó khăn đó đã thành quá khứ.
Thôi đừng bận tâm nhiều đến nhân tình thế thái. Hãy chiêm nghiệm câu nói đùa của cô bạn kia:.. như con nhỏ kia mà còn lấy được chồng. Tụi mình đừng lo gì hết á...
__________________
Mình vẫn thích cái tên hoanghontim, dù điều đó nhắc nhớ mình về một kỷ niệm không hay. Nhưng có sao đâu, kỷ niệm đó đâu giết chết được cuộc sống hiện tại và tương lai của mình... Cái gì mình thích thì không nên chối bỏ!
hoanghontim is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 30-12-2006, 11:27 AM   #66
Hồ sơ
hoanghontim
Member
 
Tham gia ngày: Dec 2006
Số bài viết: 72
Tiền: 25
Thanks: 0
Thanked 13 Times in 10 Posts
hoanghontim is on a distinguished road
Default Ðề: Tôi ở lại………vì tôi không thể ra đi.

A Q Chính Truyện
LƯỢC THUẬT NHỮNG CHUYỆN ĐẮC THẮNG CỦA A Q

A Q không những tên, họ, quê quán đều mập mờ, cho đến "hành trạng" trước kia ra sao cũng không rõ ràng nốt. Số là người làng Mùi đối với A Q xưa nay thì cần y làm công cho, hoặc chỉ đem y ra làm trò cười mà thôi, chứ không bao giờ có ai chú ý đến "hành trạng" của y cả. Mà chính y tự mình cũng chưa hề bao giờ nói tới chuyện đó hết. Chỉ có những lúc cãi lộn với ai thì họa hoằn y mới trừng ngược mắt lên mà tuyên bố :

- Nhà tao xưa kia có bề có thế bằng mấy mày kia ! Thứ mày thấm vào đâu !

A Q không hề có nhà cửa. Y trọ ngay trong đền Thổ Cốc làng Mùi. Y cũng không có nghề nghiệp nhất định, chỉ đi làm thuê làm mướn cho người ta, ai thuê gặt lúa thì gặt lúa, thuê giã gạo thì giã gạo, thuê chống thuyền thì chống thuyền. Ngộ những lúc công việc kéo dài thì y ở lại trong nhà chủ tạm thời hôm đó, xong công việc lại đi. Cho nên, người ta có công việc bận bịu lắm thì còn nhớ đến A Q, nhưng nhớ là nhớ công ăn việc làm, chứ nào phải nhớ gì đến "hành trạng" ! Rồi đến lúc công việc rỗi thì luôn cả A Q người ta cũng chả nhớ nữa, còn nói gì đến "hành trạng" !

Ấy thế mà có một lần, một ông lão nào đã tâng bốc y một câu như sau : "A Q được việc thật !" Lúc đó A Q đang đánh trần đứng trước lão, người gầy gò và bộ uể oải ; người ngoài chả ai hiểu lão kia nói thật hay chế giễu, nhưng A Q rất lấy làm đắc ý.

A Q lại có tính tự cao. Cả bấy nhiêu mặt dân trong làng Mùi, y tuyệt nhiên không đếm xỉa đến ai cả. Cho đến hai cậu đồ trong làng cũng vậy, y vẫn xem thường hết sức. Phú cậu đồ giả, ngày sau có thể thành thầy tú giả dã. Cụ Cố nhà họ Triệu và Cụ Cố nhà họ Tiền là hai người mà trong làng ai ai cũng kính trọng, bởi vì hai cụ gia tư đã giàu có, lại hai cậu con là hai cậu đồ ; thế mà chỉ một mình A Q là không ra vẻ sùng bái lắm. Y nghĩ bụng : "Con tớ ngày sau lại không làm nên, to bằng năm bằng mười lũ ấy à !". Hơn nữa, A Q lại có thể lên mặt với cả làng Mùi ở chỗ y đã lên huyện mấy bận, mặc dù y có trọng gì lũ phố phường. Thì chẳng hạn như cái ghế dài ba thước, rộng ba tấc, ở làng Mùi gọi là cái "ghế dài", A Q cũng gọi là "ghế dài", thế mà trên huyện họ lại gọi là "tràng kỷ" ! Y nghĩ bụng : "Gọi như thế là sai ! Là đáng cười !" ở làng Mùi, rán cá, người ta bao giờ cũng cho thêm một vài lá hành dài bằng ba đốt tay, thế mà trên huyện, họ lại cho nhánh hành thái thỏ vào ! A Q nghĩ bụng : "Thế là sai, là đáng cười!" Nhưng người làng Mùi là những người nhà quê, chưa hề đi đâu cả, lại chẳng đáng cười hơn ai hết hay sao ? Một đời chúng nó chưa hề biết trên huyện người ta rán cá như thế nào kia mà !

A Q là người "trước kia có bề có thế", kiến thức rộng, lại "được việc", kể ra cũng đã có thể gọi là người "hoàn toàn" lắm rồi. Chỉ đáng tiếc là trong người y còn có một tí khuyết điểm. Bực bội nhất là ngay trên đầu có một đám sẹo to tướng chẳng biết từ bao giờ. Mặc dù đám sẹo đó cũng là vật sở hữu của y, nhưng xem trong ý tứ y thì hình như y cũng chẳng cho là quý báu gì, bởi vì y kiêng tuyệt không dùng đến tiếng "sẹo" và tất cả những tiếng âm gần giống âm "sẹo". Về sau cứ mở rộng phạm vi dần, tiếng "sáng", tiếng "rạng" cũng kiêng, rồi tiếng "đèn", tiếng "đuốc" cũng kiêng tuốt. Chẳng cứ người nào, bất kỳ vô tình hay hữu ý mà phạm phải huý là A Q nổi giận, cái đám sẹo đỏ ửng lên, y nhìn để đánh giá đối thủ rồi kẻ ít mồm ít miệng là y chửi, kẻ sức yếu là y đánh. Nhưng chẳng biết thế quái nào, A Q thường vẫn thua nhiều hơn là được. Do đó y thay đổi dần dần chính sách, về sau chỉ lườm kẻ thù bằng một cặp mắt giận dữ nữa mà thôi.

Nào ngờ, sau lúc A Q thi hành cái chính sách "lườm nguýt" đó thì bọn vô công rồi nghề ở làng Mùi lại càng thích chọc ghẹo y hơn. Hễ thấy mặt A Q đâu là y như chúng nó giả vờ làm bộ ngạc nhiên nói :

- Ơ kìa ! Sáng quang lên rồi kia kìa !

A Q lại nổi giận, lại lườm bằng một cặp mắt rất dữ tợn.

Nhưng chúng nó vẫn không sợ, cứ nói :

- À té ra có ngọn đèn bảo hiểm kia kìa !

Không có cách gì đối phó, A Q đành nghĩ ra một câu để trả thù :

- Thứ chúng mày không xứng ...

Lúc đó, y lại có cảm tưởng rằng cái sẹo trên đầu y không phải là một cái sẹo tầm thường mà là một cái sẹo vinh diệu, danh giá nữa kia. Nhưng như trên kia đã nói, A Q là người kiến thức rộng, y biết ngay rằng nếu y nói nữa nhất định sẽ phạm húy, nên y không nói hết câu.

Thế mà lắm đứa vẫn chưa chịu thôi, cứ ghẹo y, thành ra cuối cùng lại đánh nhau. Thực tế thì A Q thua, người ta nắm lấy cái đuôi sam vàng hoe của y dúi đầu vào tường thình thình bốn năm cái liền rồi mới hả dạ bỏ đi. Còn A Q thì đứng ngẩn người ra một lúc, nghĩ bụng :

- Nó đánh mình thì khác gì nó đánh bố nó.Thật thời buổi này hết chỗ nói !

Rồi cũng hớn hở ra về vẻ đắc thắng.

Cái điều A Q vừa nghĩ trong bụng, về sau y nói toạc ra. Vì vậy, những kẻ vẫn hay chọc ghẹo y đều biết rõ cái thủ đoạn đắc thắng tưởng tượng đó của y. Cho nên, từ đó hễ đứa nào tóm lấy cái đuôi sam vàng hoa của y, nó cũng bảo :

- A Q này ! Đây không phải là con đánh bố đâu nhé ! Đây là người đánh con vật, nghe chưa ? Hãy nói đi nào : người đánh con vật !

A Q hai tay cố giữ lấy cái đuôi sam, nghếch đầu lên nói :

- Đánh con sâu ! Được chưa ! Tớ là sâu ! Chưa thả ra à !

Tuy A Q đã nhận là sâu rồi mà nó vẫn chưa chịu thả. Nó còn tóm lấy đầu y dúi luôn năm sáu cái thình thình nữa vào chỗ nào gần đó rồi mới hớn hở bỏ đi, yên trí rằng sau trận này y có thể xấu hổ mà chết đi được ! Nhưng chưa đầy mươi giây đồng hồ sau, A Q đã lại hớn hở ra về có vẻ đắc thắng. Y nhận thấy y là người giỏi nhịn nhục bậc nhất, và ngoài việc "nhịn nhục" ra, thì về mọi phương diện, y vẫn là người "bậc nhất". Trạng nguyên cũng chỉ là người "bậc nhất" mà thôi ! ”Thứ mày kể vào đâu" !

Sau lúc đã dùng bấy nhiêu phương pháp thần diệu ra đối phó với kẻ thù, A Q liền khoan khoái đi tới quán rượu, nốc luôn mấy chén, đùa cợt với anh này, cãi lộn với anh kia, lại "đắc thắng" rồi mới hớn hở bỏ về đền Thổ Cốc, ngả ra làm một giấc đến sáng.

Giá phỏng trong túi sẵn tiền thì A Q đi đánh bạc. Giữa một đám người xúm nhau ngồi xổm, A Q mặt đầm đìa những mồ hôi là mồ hôi chen ngay vào, tiếng nói giòn hơn ai hết.

- Này, cửa Thanh lang, bốn quan đấy !
- Mở lớ !

Bác nhà cái vừa mở vừa xướng, mặt cũng đầm đìa những mồ hôi là mồ hôi.

- Thiên môn lớ ... Bao nhiêu cửa giác cho về lớ ! Cửa nhân và Xuyên đường để lại lớ! Tiền A Q đâu ? Đưa đây !
- Cửa Xuyên đường một quan này ! Quan năm này !

Giữa bấy nhiêu tiếng xướng ngân nga đó, tiền của A Q cứ thế dần dần luồn vào túi một bọn người khác, mặt cũng như mặt y, cũng đầm đìa những mồ hôi là mồ hôi. Cuối cùng, A Q đành tháo ra ngoài vòng, đứng sau lưng bọn con bạc mà nhìn vào và hồi hộp thay cho kẻ khác, cho đến lúc tan sòng mới ngậm ngùi trở vào đền Thổ Cốc, để hôm sau sẽ lại vác cặp mắt sưng húp đi làm thuê.

Kể ra "mất ngựa biết đâu không phải là một điều may cho ông già cửa ải". Đã có lần, A Q bất hạnh được luôn một canh bạc, nhưng lần ấy cơ hồ lại như là thất bại.

Đêm hôm ấy, làng Mùi rước thần. Theo lệ thường, làng có tổ chức một đám hát. Bên rạp hát, cũng theo lệ thường, có mấy sòng bạc. Đối với A Q, tiếng trống, tiếng phèng la bên rạp như phảng phất ở đâu ngoài mười dặm đường xa dội lại. Chỉ có tiếng xướng của nhà cái là y nghe rành mạch. Y được luôn mấy hội. Tiền đồng thành bạc hào, bạc hào thành bạc đồng, bạc đồng chất dần dần thành một đống ; A Q đắc ý, mặt mày nở hẳn lên.

- Này ! Thiên môn hai đồng này !

A Q không biết rõ ai đánh nhau với ai và vì cớ gì, chỉ thấy tiếng mắng chửi, tiếng đấm đá cứ ào ào loạn xạ cả lên, choáng cả đầu óc một hồi khá lâu. Lúc y ngồi dậy được thì lũ con bạc đã biến đâu mất, cả bọn người xung quanh hồi nãy cũng không thấy một ai nữa ! A Q cảm thấy có mấy chỗ đau ran lên như vừa bị mấy quả đấm, mấy cú đá vào người. Trước mặt y, một bọn đứng nhìn ra vẻ ngạc nhiên. A Q bàng hoàng chạy về đền Thổ Cốc, rồi đến lúc định được thần hồn thì mới sực nhớ ra rằng đống tiền củamình cũng bay đâu mất rồi. Trong ngày hội, bọn phường bạc đều là người tứ chiếng, biết dò đâu cho ra manh mối ?

Rõ ràng một đống bạc đồng trắng xóa lên đó, mà lại là của mình, thế mà bây giờ biến đâu mất ! Cứ cho là "con nó cướp của bố đi" và tự mắng mình là "đồ con sâu" cũng vẫn không khuây được. Lần ấy, A Q mới hơi cảm thấy nỗi đau khổ của một cuộc bại trận thật tình.

Nhưng chẳng mấy chốc là A Q lại đã chuyển bại thành thắng. Y sẽ dang cánh tay phải lên, rán hết sức đánh vào mặt y luôn hai bạt tai, đau ran lên. Đánh xong, y hình như đã hả dạ, tựa hồ người đánh là mình là người bị đánh bại lại là một "mình" nào khác ... Rồi một lát, y có cảm tưởng rằng y vừa mới đánh một đứa nào ấy, mặc dù còn đau nhức cả mặt mũi. Y hả lòng hả dạ ngả lưng xuống giường.
Thế là ngủ thẳng.

__________________
Mình vẫn thích cái tên hoanghontim, dù điều đó nhắc nhớ mình về một kỷ niệm không hay. Nhưng có sao đâu, kỷ niệm đó đâu giết chết được cuộc sống hiện tại và tương lai của mình... Cái gì mình thích thì không nên chối bỏ!
hoanghontim is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 03-01-2007, 11:04 PM   #67
Hồ sơ
hoanghontim
Member
 
Tham gia ngày: Dec 2006
Số bài viết: 72
Tiền: 25
Thanks: 0
Thanked 13 Times in 10 Posts
hoanghontim is on a distinguished road
Default Ðề: Tôi ở lại………vì tôi không thể ra đi.

Nghe nói anh Tr.Giang đọc nhiều sách, không biết đã đọc quyển này chưa?



Tập bút ký của Võ Đắc Danh:
Thế giới người điên
Tập sách gồm 23 bút ký của một cây bút chuyên viết bút ký, phóng sự trên Sài Gòn Tiếp Thị.

Thế mạnh đầu tiên của Võ Đắc Danh là khả năng khám phá, phát hiện những nhân vật, sự kiện của cuộc sống. Anh như một người chắt lọc bên trong cái thô tạp của cuộc sống để phát hiện ra những tình tiết đặc sắc với cái nhìn đầy chất nhân văn.
Anh đã từng “đi lãnh nhuận bút với nhà văn Sơn Nam”, từng “trò chuyện với nhà văn Trang Thế Hy”, từng “gặp gỡ thiếu tướng Phan Văn Xoàn”, từng thâm nhập trong thế giới người điên, từng đồng cảm với cô gái có số phận ba chìm bảy nổi Tiểu Hương… với mỗi người là mỗi chuyện đời.
Với giọng kể hấp dẫn, anh đã thuyết phục bạn đọc bằng chính nhân vật với ý chí vượt lên cuộc sống, để làm người đúng nghĩa với hai chữ “con người”.
Võ Đắc Danh còn đầy xúc cảm khi nói về quê hương, ruộng đồng. Một mùi khoai lang giữa phố thị hay món cá lóc nướng trui đã lay động tâm hồn anh về hình ảnh thơ ấu ở quê nhà. Cứ chậm rãi kể chuyện nhưng mỗi chuyện kể của anh hấp dẫn bạn đọc từ đầu cho đến cuối bài.
__________________
Mình vẫn thích cái tên hoanghontim, dù điều đó nhắc nhớ mình về một kỷ niệm không hay. Nhưng có sao đâu, kỷ niệm đó đâu giết chết được cuộc sống hiện tại và tương lai của mình... Cái gì mình thích thì không nên chối bỏ!
hoanghontim is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 03-01-2007, 11:25 PM   #68
Hồ sơ
HienTrang94C
Moderators
 
Tham gia ngày: May 2006
Số bài viết: 184
Tiền: 25
Thanks: 90
Thanked 149 Times in 50 Posts
HienTrang94C is an unknown quantity at this point
Default Ðề: Tôi ở lại………vì tôi không thể ra đi.

Mình cũng vừa nghe một người bạn giới thiệu về tập bút ký này. Hình như sách chỉ tặng, không bán ...không biết tin chính xác... nghe nói là hay... đợi vài...tháng nữa thế nào mình cũng có để đọc ... Mình luôn đi sau thời đại... tự truyện Lê Vân-Yêu và Sống, bây giờ mới tới tay ...

Trích:
Tập bút ký của Võ Đắc Danh:
Thế giới người điên
Tập sách gồm 23 bút ký của một cây bút chuyên viết bút ký, phóng sự trên Sài Gòn Tiếp Thị.
Tặng các bạn hình... bìa cuốn sách mà bạn Hoanghontim giới thiệu
Hình Kèm Theo
File Type: jpg 1.jpg (10.2 KB, 8 lần tải)
__________________
Two roads diverged in a wood, and I--I took the one less traveled by, and that has made all the difference. Robert Frost (1874-1963)

thay đổi nội dung bởi: HienTrang94C, 03-01-2007 lúc 11:40 PM.
HienTrang94C is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 03-01-2007, 11:48 PM   #69
Hồ sơ
hoanghontim
Member
 
Tham gia ngày: Dec 2006
Số bài viết: 72
Tiền: 25
Thanks: 0
Thanked 13 Times in 10 Posts
hoanghontim is on a distinguished road
Default Ðề: Tôi ở lại………vì tôi không thể ra đi.

Chị Trang ơi, em mới đi nhà sách và thấy họ bày bán ở đó. Cầm lên đọc, em thầy cũng hay hay nhưng em mới chỉ đọc có một bài thôi, cái bài nói về nhà văn Sơn Nam. Có đoạn nói ổng bán bản quyền cuốc sách gì đó cho một nhà xuất bản nước ngoài được tới ba ngàn đô... Hông ngờ chuyện bản quyền bây giờ có giá thiệt!
Về lục trên mạng (theo Sài Gòn Tiếp Thị) em thấy giới thiệu quyển đó nên giới thiệu lại cho mọi người đọc, nhất là mấy anh chị mê sách... Em thì cũng không mê sách lắm, nhưng thấy tựa sách nói đến chữ điên điên, tự dưng lại thu hút em, nhất là trong lúc này...hì ...hì...
__________________
Mình vẫn thích cái tên hoanghontim, dù điều đó nhắc nhớ mình về một kỷ niệm không hay. Nhưng có sao đâu, kỷ niệm đó đâu giết chết được cuộc sống hiện tại và tương lai của mình... Cái gì mình thích thì không nên chối bỏ!
hoanghontim is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 06-01-2007, 11:55 PM   #70
Hồ sơ
Tr.Giang
Super Moderator
 
Tham gia ngày: May 2006
Số bài viết: 1,833
Tiền: 25
Thanks: 46
Thanked 1,114 Times in 428 Posts
Tr.Giang is on a distinguished road
Default Re: Tôi ở lại………vì tôi không thể ra đi.

Cảm ơn Tím đã quan tâm... Trước khi Tím giới thiệu thì mình chưa đọc còn bây giờ thì mình đã đọc xong rồi. Nói chung là đọc được...
Võ Đắc Danh được mệnh danh là "đứa con ngỗ nghịch của Miền Tây" bởi tính cách của anh rất thẳng thắn, cương trực và không bao giờ thỏa hiệp với cái xấu. Chính vì vậy ai làm gì sai thì rất sợ anh. Trước khi về với báo Sài Gòn Tiếp Thị nơi anh công tác hiện nay, anh đã từng là đồng nghiệp của mình. Hì hì, nói chuyện với anh rất thú vị, anh ca vọng cổ ngọt như mía lùi...
Tr.Giang is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời



Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Website sử dụng phần mềm vBulletin phiên bản 3.6.8
do Công ty TNHH Jelsoft giữ bản quyền từ 2000 - 2024.
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 11:02 AM.

Hội CHS Lê Quý Đôn-Long An giữ bản quyền nội dung của website này

Tự động[F9]TELEX VNI VIQR VIQR* TắtKiểm chính tảDấu cũ
phan mem quan ly ban hang | thuê vps