Vậy thì e sửa lại. Sau khi tìm được f(x)*f(y) = xy (2)
cho x=y=a ta tìm được a=0. Từ đó suy ra f(x)=0 thì ta có x=0 và ngược lại.
thế x=y=1 vào (2) => f(1)=1 v f(1)=-1
TH1: f(1)=1. Thế y=1 vào (2) suy được f(x)=x và thấy hàm thỏa bài toán.
TH2 :f(x)=-1. Thế y=-1 vào suy ra f(x)=-x và hàm này ko thoả.
KL: f(x)=x là nghiệm duy nhất của bài toán.
__________________
Luôn luôn hy vọng, không bao giờ được tuyệt vọng. Đó là bản chất của người có tâm hồn lớn.
Lời giải của LeGiang đúng rồi. Legiang có khả năng tấn công không mệt mỏi và đã đạt thành ý nguyện. Chính vì vậy nên lời giải hơi dài. Nhưng quan trọng là đã giải đúng. Ở bước cuối cùng Legiang không xét trường hợp f(1)=0 nhưng cũng dễ nhận ra rằng trường hợp này không xảy ra. Có lẽ đó cũng là chủ ý của Legiang. Lời giải của BSGau rất chính quy. Chỉ còn thiếu chỗ tìm ra a nữa thôi. Có lẽ BSGau đã có trong tay lời giải hoàn chỉnh và hiểu tại sao người ta lại làm dài dòng như vậy rồi. Có thể thấy một trong hai giá trị f(0) hoặc -f(0) là giá trị a mà BS Gau đề cập đến.
Cho 2 tập hợp F=f(1), f(2),...,f(n),...
FUG=N*
F và G ko coá phần tử chung.
G=g(1), g(2),...,g(n),...
f(1)<f(2)<...<f(n)<...
g(1)<g(2)<...<g(n)<...
g(n)=f(f(n)) + 1
Tính f(91)
__________________
Luôn luôn hy vọng, không bao giờ được tuyệt vọng. Đó là bản chất của người có tâm hồn lớn.
thay đổi nội dung bởi: BS gau, 28-12-2008 lúc 11:03 PM.
Vậy thì e sửa lại. Sau khi tìm được f(x)*f(y) = xy (2)
cho x=y=a và thế vào (2) ta tìm được a=0. Từ đó suy ra f(x)=0 thì ta có x=0 và ngược lại.
thế x=y=1 vào (2) => f(1)=1 v f(1)=-1
TH1: f(1)=1. Thế y=1 vào (2) suy được f(x)=x và thấy hàm thỏa bài toán.
TH2 :f(x)=-1. Thế y=-1 vào suy ra f(x)=-x và hàm này ko thoả.
KL: f(x)=x là nghiệm duy nhất của bài toán.
__________________
Luôn luôn hy vọng, không bao giờ được tuyệt vọng. Đó là bản chất của người có tâm hồn lớn.