Ðề: Nợ tiền kiếp
Ông ngoại tôi có gia đình mới. Mẹ tôi bơ vơ giữa đất Sài Gòn. Ngày về quê nội càng bơ vơ hơn. Ngày cưới ai cũng nói mẹ tôi có phước vì ông nội tôi là hội đồng mà. Tiền của không dư dã lắm nhưng đủ nuôi mười mấy người con. Cô độc giữa quê chồng, anh chị em chồng xói mói. Họ cho rằng mẹ tôi chẳng biết làm gì. Những lúc như thế mẹ tôi chỉ biết ôm con khóc. ba tôi lại chẳng biết lo cho gia đình. Tiền bạc, đồ đạc trong nhà từ từ đội nón ra đi. Mẹ tôi trong tay không có đồng xu. Mỗi lần về quê ngoại phải "ngửa" tay xin tiền ba tôi. Nói như thế để thấy những buồn tủi của mẹ tôi ngày đó. Mỗi lần về thăm ông tôi, mẹ tôi phải lén xúc theo vài lít gạo để ra chợ bán để trả tiền xe. Cực khổ quá, mẹ tôi phải buôn gánh bán bưng. Có lúc mẹ tôi phải đi mua đường thùng từ Bến Tre về để bán lại lấy lời. Có lúc lại đi bán tàu hủ để có tiền nuôi con ăn học. Đôi vai chưa bao giờ làm lụng lại ngày ngày gành hàng đi khắp xóm. Ngày đó người ta hay bảo, nghèo bày đặt cho con ăn học. Mẹ tôi chẳng nói gì. Chỉ bảo chị em tôi hãy ráng học để sau này nuôi thân.
bán tàu hủ một thời gian mẹ tôi lại chuyển ang mua bán gạo. Cứ thấy làm gì để có tiền là mẹ tôi chuyển sangngày. Ngày đó, mua bán gạo là điều cấm. Gặp công an là họ bắt, tịch thu ngay. Thời may, bên chồng không phải ai cũng như ai. Cô tôi như hiểu mẹ tôi. Cô rủ mẹ tôi về cùng mở quán cafe nhỏ nhỏ bên đường. nhờ vậy cuộc sống gia đình đỡ hơn. Mẹ tôi đỡ vất vả hơn. Với chị tôi, cô tôi là người ơn nghĩa. Suốt đời khó quên.
__________________
Đường xa vạn dặm một mình tôi đi
Đường xa vạn dặm một mình tôi về ...
|