Trích:
Nguyên văn bởi TheDeath
- Một câu hỏi đặt ra là tại sao không xem tự tử là như là một quyền tự do?
- Đố các cụ dám tự tử? Không dễ đâu! Cuộc sống là thứ quý giá nhất, như vậy ai dám tự tử TheDeath nghĩ chắc cũng có tinh thần "khủng" lắm đấy!
|
- Luật "cái chết êm ái" hình như đang được tranh cãi dữ dội đó. Một người bị bệnh tật hành hạ, nhưng họ không được quyền chết. Có nghĩa là họ không được nhờ một người trợ giúp để chết.
Người ta lý giải, nếu ai ở giai đoạn cuối của các căn bệnh nan y tự tử. Thì y học mất đi cơ hội khám phá những giới hạn của con người!?
- Theo như pp chỉ ra ở trên, tự tử thời hiện đại ngày nay đa phần do rối loạn tâm thần, trong đó trầm cảm là chủ yếu. Người bệnh không còn suy nghĩ sáng suốt, thậm chí nghe ảo thanh, không phân biệt giữa tỉnh và mơ.
Hoặc một số trường hợp rối loạn tâm thần tạm thời như người thân vừa mất, thiếu nợ túng quẫn lâm vô bước đường cùng ... cũng dễ tự tử trong tình trạng đầu óc không còn minh mẫn.
Còn người chủ động tự tử thì khác, họ đúng là có tinh thần thép, ví dụ như:
- Hy sinh thân mình để cứu người khác. (có một bộ phim của Mỹ về lý thuyết "tự hủy của tế bào" rất hay. Trong đó cho rằng, khi một cá thể cảm thấy mình bất lợi cho tổ chức, cái chết của mình cần cho sự sinh tồn của tổ chức, cá thể đó sẽ "tự hủy".
- Đánh bom cảm tử, tin vào tận thế. Vì tổ quốc, vì tôn giáo ...
- Lo sợ một cái chết tệ hại hơn: khi bị bệnh tật hành hạ, trong bước đường cùng của bạo lực hoặc án tử hình ...
---
Để nuôi một con người, gia đình và xã hội mất rất nhiều nguồn lực. Nếu vừa trưởng thành, thời điểm con người đó có khả năng đóng góp mất đi thì thật là uổng phí.
Nhưng mà mấy thằng tham dân mọt nước, những tên ác ôn thì mong chúng tự tử chết hết cho rồi. Vì một ngày sống của nó, xã hội thêm một bước thụt lùi!