Cô nàng ca sĩ nóng bỏng muốn tâm sự bằng truyện, thế là Sợi Xích ra đời.
Mẫu người nóng bỏng, viết truyện có nóng bỏng một tí thì có gì lạ đâu!
Nguồn ảnh: VNExpress
Thế mà:
Trích:
NXB Hội nhà văn vừa có văn bản đề nghị tạm ngưng phát hành 2.000 cuốn "Sợi xích", sau khi nhận được khá nhiều phản hồi ồn ào từ dư luận.
([Đăng nhập để xem liên kết. ])
Dư luận ồn ào là dư luận nào? Có phải là đánh giá "dâm thư"!
Trích:
một độc giả giấu tên, vốn là một nhà văn, bày tỏ sự bức xúc khi đọc những dòng trong cuốn sách như: "... cậu rón rén dấn nhẹ vào bên trong, làm tôi lâng lâng như bay bổng tới tầng mây thứ chín!..."
Bức xúc là phải rồi! Thấy người ta lâng lâng tầng thứ chín, mà mình không phải là người...rón rén chăng!?
Tác phẩm có tồn tại được không thì để độc giả, để công chúng thẩm định. Nếu quá phản cảm thì chẳng ai mua. Còn bằng ly kỳ hấp dẫn thì để công chúng thưởng thức. Có đâu mà ngồi đó vò đầu bức tóc ...cấm đoán.
Hay là mấy cụ già để cạn sinh lực, sau khi đọc xong cuốn sách lại cấm vì ...tức chăng!? Thế giới đã xuất bản phim-truyện cấp 3 cấp 4 đầy hết rồi. Ta thì để cho dân chúng lên mạng internet đọc, hư mắt, hỏng cả một thế hệ thanh niên. Sách Cô Giáo Thảo có in bao giờ đâu mà cũng phổ biến. Thử hỏi có bao nhiêu thanh niên ....chưa từng đọc qua? Tư tưởng phong kiến, nhưng là thứ phong kiến giả tạo!