Re: Tôi ở lại………vì tôi không thể ra đi.
Xin chia sẽ một chút với HoaCucVang. Màu vàng cũng là màu anh ưu thích. Có lẽ nó không xuất phát từ bản chất của anh mà nó đến từ những người bạn. Ngày cuối cấp III, anh có cảm giác rằng, một người bạn của mình rất thích hoa màu vàng, vậy là bỗng nhiên anh lại mê... hoa màu vàng. Hoa đó không phải là hoa Cúc của em. Mà em biết không, những ngày tháng ấy, trong khuôn viên của Bưu Điện tỉnh ta có một loài hoa rất lạ. Hoa nở vàng cả cây, từng chùm đổ dài. Đó là cây hoa muỗng bò cạp. Thấy hoa nở đẹp, anh đã một lần xin mấy người bảo vệ vào để bẻ một cành để tặng bạn nhưng người ta hổng cho vô... Giờ, mỗi lần về ngang đó, anh vẫn còn thấy cây hoa này.
Lên đại học, có dịp đọc nhiều quyển "Áo Trắng" do một người bạn tặng. Dưới một bài thơ về Hoa Dã quì lại có chữ ký của người bạn ấy nữa chứ... Trong thơ, người ta nói nhiều về Đà Lạt. Nói nhiều về thành phố mộng mơ, trong đó có cái ấp áp của Hoa Dã quì. Mặc dù chưa biết hình dạng của nó thế nào nhưng bỗng nhiên anh cũng lại có cảm giác thích thú với nó (có lẽ thích thú người tặng hơn? Cũng không biết nữa...). Anh mong có dịp được nhìn tận mắt nó thế nào. Bởi trong thơ, trong văn, nó đáng yêu quá, đáng yêu hơn cả Mimosa.
Thời gian đó, chưa có dịp nhìn tận mắt nhưng vì yêu thích nên cũng "dại dột" viết vài dòng thơ về Dã quì như thế này:
Đà Lạt mộng mơ
Hoa Dã quì nở vàng dốc nhỏ.
Áo em vàng,
Nắng cũng vàng
Mang anh đi trong thơ.
Dã quì ơi,
Cho anh nhung nhớ
Dốc phố vàng
Ngây ngất hương em...
...
Hì hì, ngày đó chưa nghe ai nhắc đến mùi hương của Dã quì. Còn anh cứ tưởng tượng hoa thì phải thơm. Nên "ngu ngơ" viết như vậy. Té ra khi được cầm một bông hoa Dã quì thật thì mới biết rằng, "Hoa không thơm lắm... đâu"!
Nghĩ mà mắc cười. Nhưng âu đó cũng là những kỷ niệm đẹp của thời học sinh, sinh viên....
|