Tôi không bít tâm trạng của mỗi người sẽ như thế nào nếu mỗi ngày vô lớp học bị thầy cô chê lớp mình là DỞ, NGU, TỆ.... ? Thật sự tôi cũng ko nhớ từ lúc nào lớp tôi lại bị gán cho những từ đại loại như thế. Ở góc độ của 1 Gv tôi ko bít là họ nghĩ ntn về lớp tôi, nhưng ở cách nhìn của chính những thành viên trong lớp chúng tôi thật sự cảm thấy rất buồn và áp lực. Trong số 28 con người trong lớp chúng tôi cũng có những cá nhân xuất sắc, có những người đạt được nhiều thành tích trong thi cử, nhưng có lẽ tỉ lệ này là wa1 ít so với nhũng ng còn lại, do vậy mà....
Ba năm cấp 3 gần hết rồi, thjan thì chẳng còn bao lâu cho chúng tôi quyết định con đường riêng, nhưng chắc sẽ chẳng ai dám tự tin về những ngày sắp đến. Nhung ngay nay, lop chung toi cu xon xao khong bit nen chon truong nao cho phu hop. Chung toi that su so se rot. Nhu the lop toi se lai cang tro nen te hai duoi mat thay co. Qua la ap luc. Nhung toi hi vong rang suot 12 nam da wa se ko uong phi doi voi chung toi, toi hi vong moi nguoi chung toi se tim duoc cho minh con duong di dep nhat va se thanh cong nhat. Tat ca ap luc, lo lang roi se wa, va thanh cong o phia truoc. Toi tin tat ca moi nguoi se lam duoc.
__________________
"Mưa lại về trên con phố ngày xưa
Hàng liễu rủ như nỗi buồn ngơ ngác
Em xoè tay đón hạt mưa rào rạc
Lại một mùa mưa nữa chẳng cùng anh...."
Rainlee làm anh nhớ tới hồi học đại học ghê. Anh "may mắn" được học cô giáo dạy môn Hóa. Cũng giống như em, lúc đầu cả lớp anh cực kỳ khó chịu, nhưng riết rồi cũng quen. Hôm nào cô hông "thuyết giảng" thì lại nhớ . Sau này tốt nghiệp rùi mới dám hỏi cô, cô bảo là tụi bây lười quá phải vậy để "khích" tụi mày... pó tay .Nhưng dù sao thì cô vẫn là cô, mỗi thầy cô có một phương pháp riêng vì vậy mình cũng chẳng giận gì cô vì giận cũng đâu làm được gì, chỉ làm mình stress thêm
Thời gian cũng chẳng còn nhiều, chúc em và các bạn thi tốt, chọn được con đường đi cho riêng mình. Đừng lo lắng nhiều quá, bây giờ có rất nhiều con đường để đi, để lựa chọn, không đi đường "chính đạo" được thì ta đi đường "tà đạo" cũng chẳng sao. Cái chính ở đây là gì?... là làm được điều mình thích. Nó cũng là nguyên tắc chủ đạo nhất để thành công trong sự nghiệp sau này! Thật là tệ hại nếu sau này, mỗi ngày, phải làm công việc mà mình hông thích đúng không? Chọn trường ư? Đừng chạy theo mọi người, đừng đổ lỗi cho ba mẹ, thầy cô hay bất cứ ai. Cuộc đời phía trước là của mình thì mình phải chịu trách nhiệm về nó. Hãy dành nhiều thời gian hơn để tâm sự với con người thật bên trong nhé. Thật sự thì nhiều khi đi đường vòng lại ngắn hơn đường thẳng í chứ, hơi vô lý trong toán học nhưng rất bình thường trong cuộc đời này
__________________
Don't lose your way
With each passing day.....
/)__/)
(='.'=)
(")_(")
Thật ra RainLee phải trả lời cho kỳ được câu hỏi: Mình thích làm gì?
Sau khi có câu trả lời rồi chọn ra danh sách các trường có mở cái ngành mà mình thích ( kể cả cao đẳng ...). Sau đó tham khảo thông tin về các trường mà RainLee đã chọn (học hành ra sao? thi cử có khó không? học phí thế nào? ...) rồi chọn ra ba trường cho ba nguyện vọng.
Cuối cùng hãy cố gắng hết sức mình. Chỉ xấu hổ khi nào mình chưa làm hết sức thôi RainLee à. Còn đã làm hết sức thì chúng ta hãy ngẩng cao đầu mà nhận kết quả dù cho nó tồi tệ đến mức nào vì đó là khả năng của mình.
Không có gì phải buồn khi rớt đại học đâu vì học đại học chỉ là một chọn lựa trong muôn ngàn chọn lựa hiện nay. Ví dụ RainLee có thể học cao đẳng sau đó học tiếp 2.5 năm liên thông đại học, học trung cấp nghề sau đó đi làm và trở thành thợ bậc cao, có thể đi theo hướng học các khóa ngắn hạn rồi đi kinh doanh, ...
Tâm trạng của Rainlee giống như của mình 10 năm về trước. Thật nhiều ưu tư nếu mình là suy nghĩ sâu sắc.
Thầy cô cũng là con người, mỗi người có những phương pháp, quan niệm dạy học khác nhau. Nhưng một điều anh dám đoan chắc với Rainlee rằng tận sâu thẩm đáy lòng, họ dùng mọi sức lực, trí tuệ, tình cảm để mong cho các học trò thân yêu đạt được mục đích của sự học hiện tại! Mục đích đó là gì chắc Rainlee nhận ra.
Vài dòng chia sẻ với R.L, mong rằng bạn sẽ thoát được suy nghĩ của hiện tại, chỉ tập trung vào mục đích cuối cùng. Hay chí ích ra 5, 10 năm nữa, bạn sẽ nhận ra các thầy cô cũng rất ... đáng yêu khi "chê" lớp ngày xưa của mình như thế!
"Thương con cho roi cho vọt" mà RainLee! Thầy cô mỗi người mỗi cách giảng dạy khác nhau nhưng đều hướng tới cái chung là thấy được sự thành đạt của học trò mình. Hồi xưa, anh cũng có cách nghĩ như em giờ vậy. Bây giờ lớn lên lại thấy hạnh phúc vì điều đó. Bây giờ gặp lại có thầy lại nói "hồi đó phải la tụi bây vậy cho tụi bây học, chứ còn trẻ dễ lơ là lắm!".
Còn việc chọn trường để thi sắp tới. Em nên coi lại học lực của mình, sở thích của mình rồi nhờ cha mẹ, thầy cô, bạn bè tư vấn thêm để có quyết định cuối cùng.
Anh nghĩ cái này không khó lắm đâu? Chúc em thành công trong 2 kỳ thi sắp tới.
@ RainLee : đọc bài của em làm ss nhớ đến thầy Phi zí bài ca " lá diêu bông " trong suốt năm 12.Ban đầu khó chịu lắm nhưng sau này thì " sống lâu trong cái khổ Mị wen khổ gòy " ( hehe, còn nhớ dẫn chứng khá kĩ ^^ ).La thì la vậy thui chứ thầy Phi thương lớp ss lắm, thậm chí còn đem lớp ss ra làm gương cho lớp A nữa kà, vậy nên đừng để những chuyệnn đó làm ảnh hường đến mình em nha.Tư tưởng mình phải vững trc đã , chúc em thành công !
92A01 kể cho RainLee 1 câu chuyện:
- Hồi cấp 3, trong lớp của 92A01 có một bạn học chỉ vào loại bình thường trong lớp (cỡ loại trung bình khá). Khi vào đại học, ở giai đoạn đại cương bạn ấy cũng học rất bình thường (hay thi lại ). Nhưng khi vào chuyên ngành thì bạn ấy học rất giỏi. Kết quả là tốt nghiệp đạt huy chương bạc (cái vụ huy chương này chắc chỉ có ở Bách Khoa). Sau đó bạn ấy còn thi đậu Cao học. Chìa khoá thành công của bạn ấy là:
- Chọn đúng ngành phù hợp với khả năng của mình.
- Có phương pháp học.
92A01 đã thấy nhiều trường hợp giống như vậy. Giống như câu: "Đường dài mới biết ngựa hay". Các bạn đừng có tự ti vì dân LQĐ hầu hết là giỏi. Tuy nhiên các bạn cần phải có thêm chí tiến thủ, cần cù, làm việc hết sức mình. Chúc các bạn thành công.
__________________
...Từ độ mang gươm đi mở cõi.
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long...
Đúng đó, lớp chị hồi xưa cũng có một trường hợp như vầy: khi chọn trường thi ĐH, bạn này chọn một trường tốp trên của tốp trên, bị thầy cản, cỡ em không đậu nổi trường đó đâu, chọn trường trung bình thôi, đừng trèo cao té đau. Tụi chị lúc đó nghe thầy nói vậy cũng bất bình dùm cho nó. Bây giờ em biết bạn chị làm gì không? Không chỉ thi đậu trường đó, bây giờ nó làm .... giảng viên trường đó luôn đó
Cho nên, không có gì phải áp lực cả. Lời nói của người khác đâu thể quyết định khả năng của mình đâu (người ta chê còn đỡ, để người ta khen quá có khi còn áp lực gấp mấy lần ấy chứ )
Chúc các em nhiều vui vẻ và thành công.
__________________ tặng nhau nhé tim nghe hồn nhiên
Chửi học trò Dở, Ngu, Tệ... theo mình không phải là cách khích tướng hay mà là... phản khoa học! Chả có cách dạy nào được khuyến khích như thế cả! Tuy nhiên ta cũng không thể nào biến đổi thực tế Dở, Ngu, Tệ... thành Giỏi, Thông , Tiến... trừ chính ta!
Cho nên bạn phải nỗ lực nhiều hơn, phải cố gắng nhiều hơn, phải hy sinh nhiều hơn... để có kết quả tốt hơn! Cách học ở Việt Nam là cách học mang tính áp đặt hình thức, cho nên ở cấp III thì gắng mà học gạo để kiếm điểm tốt cái đã! Khi lên đại học thì có mở mang ra vài phần nhưng cũng đủ để cho bạn phát huy sở trường để tự do hơn trong suy nghĩ...
Tuy nhiên đã là giáo viên thì thích thấy học trò mình giỏi... Ai cũng vậy! Nhưng cái quan trọng là sau này bạn thành công trong cuộc sống đến mức độ nào mới là quan trọng, thậm chí Bill Gate còn bỏ học đại học giữa chừng... nhưng sự nghiệp của ông ta lẫy lừng đến mức độ nào? Ông ta đã đóng góp cho từ thiện hàng chục tỷ đô la khiến cho bao nhiêu người ngưỡng mộ! Liệu có ai hỏi là hồi xưa ông ta học Dở, Ngu, Tệ... hay Giỏi, Thông, Tiến như thế nào đâu? Túm lại là Dở, Ngu, Tê cũng chẳng là gì cả! Hàng khối người Dở, Ngu, Tệ sẽ thành đạt và một tỷ lệ tương đương Giỏi, Thông, Tiến trở nên yếu kém trong cuộc sống!
.
.
.
Thành công hay không là do bạn!
__________________
Không thể thay đổi ngày hôm qua!
Hồi trước đi học đại học, 92A01 đã từng nghe thầy dạy nói là: con người ta ai (trừ những người chậm phát triển) cũng có năng khiếu một hay nhiều lĩnh vực nào đó, quan trọng là có phát hiện ra và phát triển năng khiếu đó hay không mà thôi?
__________________
...Từ độ mang gươm đi mở cõi.
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long...