Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp
Quê nhà một góc nhớ mênh mang…
Đôi khi cũng thật lạ, mọi việc cứ bình yên trôi, không va vấp, không khổ đau, không thất vọng… vậy mà sâu thẳm tâm hồn lại bồi hồi với “Cố hương”.
Tâm hồn tôi thường lặng lẽ đi về nơi miền đất vừa gần gủi, vừa xa xôi ấy! Xa xôi như miền ký ức ngọt ngào nhưng loang loáng hư ảo. Gần gủi vì cứ như cảm nhận được hơi thở, những chuyển động tinh khôi của hoa lá cỏ cây, con người, của đất quê… Có người đã bảo vì đó là sợi dây nối vô hình, ràng buộc. Cũng như một nhà thơ đã viết, “Dù đi đâu và xa cách bao lâu, dù trái tim anh không trao em được, một thoáng hương tràm cho ta bên nhau…”. Ừ, đó là sợi dây tình cảm vô hình, tôi ạ!
Vì tôi xa quê nên day dứt mãi không thôi. Bóng quê lúc nào cũng thấp thoáng trong lòng, vàng và đăm đắm trong ánh mắt vời vợi…
Chiều quê chắc vẫn nhẹ nhàng gió thổi những bờ tre. Vẫn xanh những cánh đồng mạ non. Vẫn có dáng em về trên những con đường nhỏ. Con sông chắc hoài in bóng mây chầm chậm trôi. Và những đêm trăng, chắc không gian vẫn mênh mang trắng hơi sương. Có người ngồi nghe tiếng lòng, hát lên khúc hát dạt dào yêu thương…
Lòng trống trải. Đầu óc rỗng tuếch. Ngày qua ngày, mình đang vật vờ với công việc. Đã đến lúc cơ thể cần phải có chế độ "bảo hành", tu sữa, nhưng chẳng có dịp để làm được điều đó.
Làm cái nghề viết lách mà không có cảm hứng thì khó thật. Khác với viết văn, làm báo vẫn phải làm nhưng đầu óc cứ thế nào ấy... Ước muốn trốn việc để xả stress đã lên kế hoạch nhiều lần, nhưng đành phải dời lại. Không nhà, không cửa, không chồng, không con...không có gì vướng bận ngoài công việc, có lẽ đó là lý do mình không thể nghỉ, khi công việc không có người làm?!
Ngày trước, buồn, cuối tuần một mình trên con "ngựa sắt", chạy 70 km từ TP xuống Cần Giờ. Qua 20 km đường rừng không một bóng người, dưới cái nắng thiêu đốt của buổi trưa, để bắt kịp chuyến đò 12giờ ra xã đảo Thạnh An. Sau 45 phút lênh đênh trên sông nước, đò đến xã đảo Thạnh An bé tí nhưng có trên 4.000 dân. Lang thang đâu đó trong 2 giờ để đợi đò về ấp Thiềng Liềng. 3 giờ xuất phát, cũng với 45 phút, chiếc đò nhỏ len lỏi qua nhiều con lạch về đến ấp vào lúc chiều tà. Đến gặp những người quen cũ. Ăn một bữa cơm tối. Ngồi lặng lẽ nơi cầu đò, hít thở, cảm nhận sự thanh thảnh, nghĩ về những chuyện buồn vui. Ngủ. Sáng thức dậy vào lúc 4giờ 30 để kịp chuyến đò từ ấp vầ xã. Từ xã về thị trấn. Vượt 70 km về lại TP. Điên cuồng là thế! Lãng đãng là thế!
Những chuyến đi thưa dần. Những người quen gọi điện trách móc. Hứa và hứa...Ngay cả kế hoạch về thăm nhà cũng chẳng được. Má vào thăm, thế là không có chuyến về quê thăm gia đình. Đám bạn thân ở quê cũng trách móc. Cày để làm gì? Thì để tồn tại nơi xứ người khi quê hương không có chốn để dung thân! Một câu trả lời hờn trách. Mà trách ai? Trách cho thói đời nhiễu sự. Cái hạn hẹp trong suy nghĩ của quê mình...Nhân tài sẽ chẳng là gì nếu như không có cơ hội...
"Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp-Quê nhà một góc nhớ mênh mông" Đã từng quay quắt với nỗi nhớ nhà, khóc ròng như một đứa trẻ. Gọi điện về hỏi má "Má đang nấu gì mà thơm vậy?" Bỗng đầu dây bên kia im lặng. Mình đã làm cho má buồn lây. Rồi nỗi buồn cũng qua đi, chai sạn dần với nỗi nhớ. Giờ đây, thiêng liêng nhất vẫn là ngày Tết. Ba đã bảo "Cho dù các con có thành công hay thất bại, thì cũng phải có mặt ở nhà vào chiều 30 Tết". Thiêng liêng là vì vậy!
Mong ước trong cuộc đời không có gì lớn lao, không tham vọng sẽ giàu có, sẽ rạng danh trên con đường "thăng quan tiến chức", chỉ muốn kiếm tiền đủ sống, dư một ít để giúp đỡ người thân, đi du lịch, trả những chầu cafe gặp mặt bạn bè. Thế mà vẫn vất vả và vội vàng. Thế mới là đời...
(Bài này N đã viết đến lần thứ 3. Lần 1: đang viết không biết tay đụng cái gì mà mất tiêu bài, lần 2: nhấn post, mạng đứt. Và đây, lần 3...)
Đọc bài này làm N nhớ mấy năm về trước. Thất vọng, buồn, N đã ra nhà sách, mua gì đó để tặng mình làm kỉ niệm. Và N thấy viên đá có khắc 2 câu:
"Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp
Quê nhà một góc nhớ mênh mông"
Rất tiếc chỉ còn 1 viên thôi. N tính mua 2 viên. 1 để nhà trọ, 1 để bàn làm việc.
Mỗi lần buồn N đều đem viên đá mân mê.
Và đến giờ khi đã lập gia đình, viên đá vẫn trên bàn làm việc ở nhà của N.
Dù có đi đâu, làm gì, quê nhà vẫn là nơi bình yên nhất mỗi khi ta quay trở về.
Lại 1 năm nữa, 30 Tết mình sẽ không có ở quê. Nhưng lòng vẫn nhớ từng ngõ ngách của nhà mình đang như thế nào, nhớ thật nhiều...
Hôm qua có dịp về miền quê, nhìn cảnh ngôi nhà nằm chơ vơ giữa đồng, bao quanh bởi hàng cây ăn trái, thấy thích thú vô cùng.
Giống như một thiên đường thu nhỏ vậy. Chẳng biết có phải đó là ước mơ của tuổi thơ, hay bị sự ám ảnh của đô thị.
Hôm qua có dịp về miền quê, nhìn cảnh ngôi nhà nằm chơ vơ giữa đồng, bao quanh bởi hàng cây ăn trái, thấy thích thú vô cùng.
Giống như một thiên đường thu nhỏ vậy. Chẳng biết có phải đó là ước mơ của tuổi thơ, hay bị sự ám ảnh của đô thị.
Tặng Trường Giang vài hình ảnh thơ mộng quê hương Thủ Thừa của nè.
Thủ Thừa đẹp nên thơ là thế! Con gái Thủ Thừa xinh đẹp là thế! Vậy mà mấy anh em Thủ Thừa cứ đi tìm "hương thơm cỏ lạ" nơi khác rồi một ngày về chợt nhớ "cố hương"...
Quê hương Thủ Thừa
Có cây cầu nhỏ
Có dòng sông thơ...
__________________ Mọi lý thuyết đều là màu xám. Chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi...
Thật sự mình rất nhớ nhà và hay lục tung ký ức thời thơ ấu ra. Có những thứ về miền quê, mái nhà bên bà không bao giờ tìm lại được.
Trước sân nhà tui (theo trí nhớ lúc hơn 3 tuổi) có hàng dâm bụt và hàng bông, cùng với các nhà hàng xóm xinh tươi đến lạ...mà khi tôi khoản 4 tuổi thì các hàng cây đành biến mất nhường cho cái chợ ồn ào sinh ra.
Phía sau nhà tôi là ruộng đồng bát ngát, lúc xanh tươi mơn mởn, lúc vàng óng ánh ngút tầm nhìn. Mùa hè thì là sân diều, cả bọn đốt đồng...
Giờ chỉ còn trong ký ức...tốc độ đô thị hóa nhanh quá, xóa hết đi ký ức làng tôi, nhà tôi.