View Single Post
Old 17-03-2007, 03:01 PM   #7
Hồ sơ
magicboy
Moderators
 
magicboy's Avatar
 
Tham gia ngày: Oct 2004
Tuổi: 42
Số bài viết: 2,047
Tiền: 30000
Thanks: 106
Thanked 1,687 Times in 549 Posts
magicboy is an unknown quantity at this point
Default Ðề: 2. vườn hoa của chúng ta

Những Người Bạn Của Tôi
1. Rubic đã ngừng xoay, nhưng tình thương còn mãi.

Vòng xoay nào cho rubic?

Tuổi trẻ - Khi chúng tôi đến, Nguyễn Bùi Thế An - sinh viên năm 3 ĐH Y dược Cần Thơ - đang nằm liệt giường với khuôn mặt bịt kín nhưng bàn tay run rẩy vẫn cố gắng xoay khối rubic như một cách vận động trí não.
Người SV ấy tám tháng nay đang bị tàn phá bởi một căn bệnh nghiệt ngã: ung thư máu. Người mẹ đau khổ nhìn đứa con duy nhất rơi nước mắt. An an ủi mẹ: “Mẹ ơi đừng khóc. Rồi con sẽ khỏe lại mà!”.
Bạn của An, lớp phó phụ trách học tập Nguyễn Trường Hiệp, thán phục: “An học rất giỏi, điểm 10 nhiều không tính được. Điểm tích lũy của bạn đến học kỳ I năm 3 là 8,17. Sau khi biết mình bị bệnh, tuy sốc nhưng An vẫn cố gắng vừa học vừa chữa bệnh theo phác đồ điều trị. Đến tháng sáu rồi An vẫn xin được thi học kỳ II năm 3, nhưng chỉ được một môn thì yếu quá không thể theo được nữa. An cũng đã đạt được 7,5 điểm cho môn đó...”. Nhiều thầy cô, SV Trường ĐH Y dược Cần Thơ xúc động dõi theo cuộc đương đầu với bệnh tật của người SV học giỏi, nghị lực của mình.
Mẹ An vốn làm công nhân, còn cha chạy xe ôm ở thị xã Tân An (Long An). Một cuộc quyên góp giúp đỡ âm thầm diễn ra trong các thầy cô giáo và SV của trường. Hơn 20 triệu đồng đã được gửi đến An như một chia sẻ và động viên, tiếp thêm sức mạnh cho một gia đình đau khổ đang chống chọi với cơn bão tố.
Liên tục là học sinh giỏi chuyên hóa Lê Quý Đôn (Long An), rồi thi đỗ cả hai trường ĐH Kinh tế TP.HCM và Y dược Cần Thơ, Thế An đã chọn ngành dược để sau này về quê làm việc. Chỉ còn một năm nữa tốt nghiệp thì ước mơ giản dị ấy đứng trước nguy cơ tan vỡ. Người cha buồn bã: “Xạ trị, chích tủy, bác sĩ nói còn nước còn tát, hi vọng có thể chữa phần nào nhưng phải chi phí nhiều tiền quá. Sức gia đình không chịu nổi...”.
Như khối rubic trong tay An trên giường bệnh những ngày này, vòng xoay vẫn đang xoay tìm vật vã...
V.T.B

Tôi tự hỏi mình sẽ viết gì cho bài viết này đây, khi biên tập và đọc lại những bài viết về Thế An, tôi đã thật sự xúc động, mọi dự định ban đầu về bài viết này tan biết, trong tôi bây giờ chỉ còn là tiếc nuối ... Thôi thì xin mạn phép gỡi đến các bạn những dòng tâm sự ... một chút nhỏ nhoi này mong rằng không gợi cho các bạn nỗi buồn chỉ mong rằng nơi nào đó trong sâu thẵm tâm hồn chúng ta một tình yêu thương quê hương bạn bè ... vẫn âm ỉ cháy.
"Tôi là một người bạn học chung trường Lê Quí Đôn Long An với bạn Thế An. Nhiều tháng nay từ khi biết tin cơn bệnh quái ác ập đến với bạn chúng tôi - những cựu học sinh trường Lê Quí Đôn Long An- đã âm thầm vận động bạn bè, thầy cô cùng nhau động viên tinh thần của bạn. Chúng tôi cũng đã liên hệ trung tâm truyền máu huyết học và các tổ chức để tìm hiểu về nơi nào có thể chữa lành căn bệnh ấy. Nhưng khi biết được chi phí điều trị thì đó là một con số quá lớn vượt khả năng của gia đình, bạn bè. Nhìn bạn đang tiến dần đến cái chết mà vẫn giữ thái độ lạc quan, nỗ lực cố gắng không mệt mõi khiến chúng tôi không cầm được nước mắt. Chúng tôi vẫn mong có một phép mầu nào đó cứu lấy sinh mạng của Thế An. Nhưng đến giờ này điều đó vẫn chưa xảy ra.Chúng tôi mong rằng qua trang báo này niềm tin của Thế An một lần nữa được nhân lên và rất mong nhận được tấm lòng hảo tâm của bạn đọc để cứu lấy một người học trò giỏi, một sinh viên đầy nghị lực, một người con hiếu thảo, một bác sĩ tương lai nhân hậu này"
"Hình ảnh đầu tiên tôi thấy là một người mẹ tựa người bên giường ( nơi Thế An nằm) có vẻ mệt lã người .. . , Thế An cũng đang mệt .., An hầu như không thể cử động được gì ngòai cặp mắt đầy tâm sự. Tôi cố gắng chỉ kể những câu chuyện vui , hạn chế những câu hỏi , vì An rất khó nói chuyện được .
Trích:
Tôi : Tôi có về thăm trường , mấy thầy và CHS nhậu quá chời , mấy thầy năm nay ốm hơn trước nhiều , đặc biệt là thầy Âu ...
An : ừm ..
Tôi : tụi bạn ông nhắc ông nhiều lắm đó .
An ừm...

Tôi sờ lên tay An , tay bạn ốm đi rất nhiều , mu bàn tay lổ chổ tróc da vì những đợt tiêm hóa chất .
Khối rubic bên cạnh còn đang xếp dở dang ...Tôi nhanh chóng ra về và để lại đó bao điều suy nghĩ về người bạn thân của mình"

"Chúng tôi đến thăm An vào một buổi chiều, nhìn đôi bàn tay yếu ớt, gương mặt bịt kín khẩu trang, chúng tôi ai nấy đều lặng im ... Nghe mẹ nói có bạn đến thăm, An mở mắt nhìn quanh rồi gật đầu chào nhẹ ... sao thấy thương quá!!Cái siết tay thật chặt của từng người trước khi ra về như mong mõi truyền thêm cho An sức mạnh để vượt qua căn bệnh đáng ghét, mong An sớm bình phục để trờ về với sách vở, với mái trường với bạn bè và với tất cả những ước mơ cháy bỏng còn dang dở ...Một làn gió thoảng qua, tôi hít thật sâu, tự nhiên thất trong lòng có gì nghèn nghẹn ... thương nhiều lắm An ơi"

5giờ 27 phút chiều ngày 28 tháng 9 năm 2006
An đã ra đi trong niềm vòng tay của người thân bạn bè,

"Buồn quá khi nhận được tin về Thế An... Du` biết là chuyện buồn sẽ đến nhưng tôi cứ mong là sẽ không phải 1 ngày nào đó...như ngày hôm nay... phải nghe anh em bên Việt Nam đăng tin chia buồn .Xin thông qua diễn đàn gởi lời chia buồn sâu sắc nhất đến gia đình Thế An. Cầu mong linh hồn An được thanh thản nơi cõi vĩnh hằng khi thể xa'c em đã thoa't được những cơn đau dằn vặt trong bao tha'ng ngày qua. Anh chị em ta hãy cùng nắm tay nhau và cùng cầu nguyện cho Thế An nhe'"
"t vừa nhận được tin An chào mọi người ra đi vĩnh viễn, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Một tàhnh viên của lớp A2 đáng yêu của t đã ra đi, 1 cảm gáic mất mác thật lớn trong lòng t. dù biết rằng chuyện này đã định trước nhưng vẫn không sao cần được nước mắt. Life is not easy,Hình ảnh An trong lòng t sẽ luôn là một bạn giỏi gian và can đảm, bạn dũng cản đối đầu với những khó khăn trong cuộc đời. Bạn đã ra đi, dđ1o chưa hẵn là một sự kết thúc .... It matters not how long we live, but how!!!!! Sẽ luôn nhớ đến bạn"
Tôi đã xem đi xem lại hàng trăm lần đoạn phim về Thế An, để tìm ra những hình ảnh đẹp, những câu nói của em ghép lại thành một video clip trình chiếu trong ngày Truyền Thống. Tôi biết rất rõ thời gian còn lại của em là rất ngắn... Nhưng xem suốt đoạn phim dài 28 phút chỉ thấy sự lạc quan của An, không hề có chút gì tuyệt vọng...

Tôi cảm thấy chút gì đó xót xa khi nghe em nói: "Biết đâu sau này em khỏi bệnh, em sẽ ra đời, sẽ đi học lại... đó chính là cách cảm ơn tốt nhất của em đối với các Thầy Cô, các Anh chị..."

Tôi chỉ biết thở dài...Ước mơ trong đời... đôi khi quá xa xôi...
Tôi vẫn tự hỏi: Liệu ta có thể bình thản trước bệnh tật, bình thản trước cái chết. Cái chết tự thân nó không đáng sợ... nhưng con đường đi đến cái chết thật đáng sợ... nhất là khi nó được báo trước. Sự sợ hãi, sự đau đớn, sự nuối tiếc về điều chưa làm được... Và An đã chấp nhận sự thật đó một cách bình thản, lạc quản... khi tôi nhìn vào khuôn mặt tươi cười của em, nếu không nói ra sẽ không ai biết đó là một người ung thư giai đoạn cuối. Em đã sống bình thản, như chính cái tên Cha Mẹ đã đặt cho em: Thế An.

Mọi nỗi đau rồi sẽ qua, nhưng nụ cười hồn nhiên lạc quan của em ngày hôm ấy sẽ theo chúng tôi đi suốt quãng đời còn lại..để nhắc nhở về một bài học về tinh thần lạc quan trước nghịch cảnh...
Hình Kèm Theo
File Type: gif thean.gif (133.6 KB, 32 lần tải)
File Type: jpg image001.jpg (54.6 KB, 30 lần tải)
__________________
Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Cuộc đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương mãi để đời.

YM: thang12a1
site: http://buiquocthang.vn.googlepages.com
magicboy is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn