View Single Post
Old 01-09-2006, 10:26 AM   #3
Hồ sơ
cobemongmo
Super Moderator
 
cobemongmo's Avatar
 
Tham gia ngày: Aug 2006
Cư ngụ: Đức Hòa - Long An
Tuổi: 41
Số bài viết: 1,636
Tiền: 1444
Thanks: 787
Thanked 1,229 Times in 410 Posts
cobemongmo is an unknown quantity at this point
Default

Chương 1b

Luxci Malltilulli vén chiếc váy hồng phù dâu thoăn thoắt lên cầu thang. Cứ tưởng tượng ra bộ mặt bì bì đa tình của Xôuni đang đỏ tía vì men cô nàng vừa thấy sợ
vừa thấy thích. Hồi ở đại học, cô cũng đã cô hai chàng trồng cây si, nhưng rồi cả hai đều theo nhau chạy làng, có cố lắm cũng chỉ gắng chiều em được tuần lễ là quá.
Thằng cha chạy sau còn bóng gió phê là ngoại cỡ làm cô hiểu ngay thân phận khác người của mình, từ đó không có chàng màng thêm anh nào nữa.
Nghỉ hè đi phù dâu cho cô bạn Côny, Luxi nghe được khối chuyện về anh Xônni. Hôm chiều chủ nhật quây quần quanh chị em dưới bếp, chính xanđra, vợ Xônni lôi truyện phòng kín của mình ra nói mà. Xanđra trông phương phi tốt nái, gốc Italia, nhưng sang Mĩ từ ngày còn để chỏm Người ngợm thế kia lấy chồng năm năm sòn sòn ba lứa là phải. Vui chuyện, Xanđra dọa cô em chồng về một vụ động phòng kinh khủng. Nnhe bậc đàn chị dạy bảo, các cô cười ầm lên, duy chỉ có Luxi là nhột nhạt cả người. Chính cái. nhột nhạt đó đang làm cô bốc lửa lúc bước lên cầu thang. Đến
khi xônni lôi cô vào một gian phòng trống và đóng sập cửa lại thì Luxi rủn ra như bún, đứng không nổi. CÔ hé môi là Xônni áp luôn môi hắn vào, mùi thuốc lá nồng nặc. Dưới lớp lụa, bàn tay hắn nóng rẫy, tới chỗ nào biết chỗ ấy...
CÔ cậu còn ôm nhau chán nếu không có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Nhanh như chớp, Xônni đẩy Luxi ra, rồi vuốt qua quán áo, đi ra phía cửa nhưng vẫn cố ý chắn lối Luxi còn đang cuống quít sửa lại váy áo thì bên ngoài có nghe tiếng Haghen hỏi nhỏ:
Xônni hả?
Xônni mừng quýnh:
- Chuyện gì thế, Tôm?
ông già bảo tôi đi gọi anh. về luôn văn phòng nhé
Liền đó đã nghe tiếng thấy tiếng chân Haghen đi xa dần. Xônni chỉ kịp hôn từ biệt một cái rồi mở cửa vội vã chạy theo.
Còn một mình, Luxi mới nhẩn nha chải tóc, cài lại coócxê vuốt thẳng nếp váy. Cả người mệt rã rời, nghe ngây ngây ở môi, ở má. Xuống dưới vườn, Luxi thản
nhiên ngồi vào chỗ cũ. Côuni trách bạn đi đâu lâu, không ngờ vực gì hết. Riêng chú rể Carlo thì nháy nhó rót rượu mời, ra cái điều dễ gì qua mặt thằng này. Luxi phớt tỉnh, uống cạn cốc rượu, ghé tai cô dâu thì thầm:
"Đừng sốt ruột nhé Chỉ tí nữa được biết gì là gì ngay thôi CÔ dâu bật cười ngượng nghịu trong khi Luxi ra vẻ đàn chị lập nghiêm, cứ như không có gì xảy ra.
Lúc amêrigô bônaxêra theo Haghen vào gian phòng ở góc nhà thì Don Côrleône đứng cửa sổ mà nhìn ra vườn. Cả ngày hôm nay đây là lần đầu mới thấy ông Trùm đón khách không tỏ vẻ mặn mà: không ôm hôn, thậm chí tay cũng chẳng thèm đưa bắt nữa. Vợ Bônaxêra là bạn bầu của bà chủ nhà chứ không thì ông chủ hãng xe đòn còn lâu mới được mời dự cưới. Còn bản thân lão Amêngo Bônaxêra này ông Trùm đầu có ưa gì.
Lão chủ xe đòn nói rất khéo, rào trước đón sau cẩn thận:
- xin bác bỏ lỗi, con gái tôi, tức là con đỡ đầu của bác gái nhà, hôm nay không đến được không phải vì cháu dám thất lễ. Chẳng qua hôm nay cháu vẫn phải nằm viện. - Bônaxêra đánh mắt sang Xônni và Tôm, ý rằng lão không muốn nói trước mặt hai đứa. ông Trùm vẫn lạnh như tiền:
Vâng, chúng tôi cũng được biết con gái ông gặp nạn. Nếu tôi giúp ông được gì xin ông cứ nói. Dù sao thì bà nhà tôi cũng là mẹ đỡ đầu của cháu: Vinh hạnh ấy tôi
nào dám quên. - Câu này là câu mắng ngọt đây. ông chủ xe đòn không bao giờ gọi Don Côrlẻồne là BỐ Già như lệ xưa đòi hỏi mà.
Bề mặt nhợt nhạt của Bônaxêra xám ngắt đi, lão lên giọng hỏi, lần này thì hỏi thẳng:
Tôi có thể nói chuyện riêng với bác được không?
ông trùm lắc đầu:
- Hai đứa này được tôi trao gửi cả tính mạng của mình, cả hai đều là cánh tay phải của tôi. Bảo chúng đi ra thì khác nào chửi vào mặt chúng.
ông chủ xe đòn nhắm mắt lại một lát, sau đó cực chẳng đã mới cất giọng nhỏ nhẹ , đều đều, làm như đang có đôi lời chia buồn với thân chủ không bằng:
- Tôi đã nuôi dạy con gái tôi theo đúng phép tắc ở đáy Tôi . tôn sùng nước mỹ. Nước Mĩ đã cho tôi cơ hội mở mày mở mặt. Tôi để con tôi tha hồ tự do nhưng luôn
luôn dặn nó không được để mất danh dự gia đình. Cháu nó chơi với một đứa không phải dân Italia, rồi đi xem phim với thằng kia, khuya mới về. Thế mà nó nào có chịu vào nhà lấy một lần để lằm quen với chúng tôi đâu.
Tôi nhẫn nhục chịu hết, không một lời dám nói ngang - thế tôi mới dại chứ. Hai tháng sau nó đưa con bé đi chơi, lại còn dắt thêm một thằng bạn nữa. Hai thằng đổ rượu cho con bé tính làm nhục nó. Con bé không chịu, không để mình bị nhục. Thế là chúng đánh con bé, đánh như đánh chó vậy. Lúc tôi đến bệnh viện thì cháu bị đánh bầm tím cả hai mắt, gấy sống mũi, vỡ xương hàm. Người ta phải đặt nẹp mà bó cho cháu. NÓ đau quá cứ khóc với tôi: "Bố ơi, bố, tại sao hở bố Tại sao bọn nó lại đánh con đến thế này Tôi nghe mà rớt nước mắt.
Nước mắt nghẹn trong họng Bônaxêra, mặc dù nãy giờ giọng lão vẫn không hề tỏ ra xúc động.
ông Trùm như thể bất giác tố một cử chỉ thông cảm. Bônaxêra nói tiếp, lúc này giọng lão nghe đã đau đớn thực sự:
- Làm sao tôi khóc? NÓ là ánh sáng trong mắt tôi, nó là còn gái tôi, con bé ngoan ngoãn dịu dàng của tôi. Mà nó đẹp nữa. NÓ cả tin lắm. Bây giờ thì không bao giờ nó còn tin ai. Mà cũng không còn xinh đẹp... - ông chủ xe đòn run rẩy, những mảng đỏ dị hình nổi lên trên đôi má nâu xỉn của lão. Là một người Mĩ lương thiện, tôi đi thưa cảnh sát, thế là bọn khốn nạn bị bắt ngay.
Sau đó chúng bị đưa ra xét xử. Bằng chứng rành rành ra đấy nên cả hai thằng phải cúi đầu nhận tội. Quan tòa quyết mỗi đứa ba năm, nhưng lại là tù treo. Ngay hôm ấy hai thằng liền được thả. Tôi chỉ còn biết đứng đần mặt ra giữa tòa, còn mấy thằng khấn nạn kia thì được dịp cười vào mũi tôi. Thế là tôi mới bảo nhà tôi:
"Công lý chỉ đến tìm đằng ông trùm Côrleône mới xong .
ông Trùm cúi đầu nghe, tỏ ra tôn trọng nỗi đau khổ của người khác. Nhưng lúc lên tiếng thì trong câu nói lạnh lùng của ông toát ra lòng tự trọng bi xúc phạm:
- Vậy ông đi thưa cảnh sát làm gì? Tại sao ngay từ đầu ông không đến tôi luôn?
Bônaxêra lẩm bẩm rất khẽ:
Tôi phải mất gì cho ông Xin ông cho biết ông cần gì CÓ điều xin ông hãy làm cái mà tôi nhờ ông cho đến nơi đến chốn. - Giọng lão nghe rất khó chịu gần như là thách thức.
- Nhưng ông nhờ cái gì chứ - ông Trùm nghiêm giọng hỏi
Bônaxêra liếc nhìn Haghen và Xônni rồi lắc đầu. ông Trùm không đứng dậy, chồm hẳn người tới và Bônaxêra, sau lúc chần chừ, ghé mồm vào cái tai lông lá của ông. Ông trùm côrleône vừa nghe vừa nhìn đi đâu, trơ trơ vô tình như thầy tu nghe xưng tội Một lúc lâu Bônaxêra nói nốt câu cuối cùng rồi ngồi thẳng dậy. ông Trùm nhìn lão một cách nghiêm khắc. Bônaxêra đỏ mặt nhưng không nhìn đi chỗ khác.
Cuối cùng ông Trùm lên tiếng:
- Cái đó không được Cái gì cũng phải có mức độ chứ?
Bônaxêra nói thật to, thật rành rọt:
- Tôi không cò kè đâu. Bao nhiêu?
Nghe vậy Haghen giật thót, ngẩng phắt lên. Xônni mãi bây giờ mới quay đầu lại, nhếch miệng cười giễu và khoanh tay lên ngực.
ông Trùm đứng lên. Mặt ông vẫa dửng dưng như không nhưng giọng nói nghe mà rợn cả gáy
Tôi với ông biết nhau lầu rồi - ông nói- nhưng chưa bao giờ ông đến nhờ tôi giúp đỡ -hay khuyên bảo gì. Lần này chẳng thấy ông mời tôi lại chơi uống nước, thế mà con gái độc nhất của ông lại do nhà tôi đặt tên cơ đấy: Ta nói thẳng với nhau thế này. ông đã coi khinh tình bạn của tôi. ông ngại phải mang ơn tôi.
Bồnaxêra nói lạc giọng
- Tôi không muốn lại chuốc những chuyện khó chịu vào thân.
ông Trùm giơ tay ngăn lại:
- Không, khoan đã, ông cứ để tôi nói. Với ông nước Mĩ là thiên đường. ông đã mở mang một doanh nghiệp đàng hoàng, ông kiếm được nhiều tiền, ồng nghĩ rằng nơi này là một chốn yên vui, cứ gọi là tha hồ sung sướng. ông không lo đến chuyện giao hảo kết bạn, những người bạn đáng tin cậy. Với lại bạn bè mà làm gì? ông đã có cảnh sát trông nom. Quyền lợi của ông đã có luật pháp bảo vệ - thế thì còn tai họa gì đe dọa nổi ông và người thân ông nữa? Mà ông cần đến don Côrleôxle làm quái gì cơ chứ. Thế đãy: Tôi rất đau lòng, song tôi không có thói quen gán ghép tình bạn của mình cho những ai không biết coi trọng nó - những người coi tôi không ra gì ông ngừng lại nhìn lão chủ xe đòn với một nụ cười lịch sự pha chút chế nhạo. - thế rồi bây giờ ông đến tìm tôi và bảo: Don Côrìeône,.xin ông ra tay thực thi công lí giúp cho! Hơn thế, ông còn nói với tôi bằng giọng thiếu lễ độ nữa. òng không lấy lòng thành đãi tôi. ông
đến nhà tôi hôm tôi gả con và đề nghị tôi giết người, sau đó ông còn đá thêm... ông Trùm giễu cợt nhại: "ông đòi bao nhiêu cũng dược". Không, không, tôi không tự ái nhưng vì cớ gì ông lại coi thường tôi đến thế
Từ đáy tâm hồn dang bị dằn vặt bởi đau khổ và khiếp sợ của ông chủ xe đòn vọt lên một tiếng rống:
- Nước Mỹ đã cưu mang tôi, đã bú mớm tôi. Tôi muốn là một công dân gương mẫu. Tôi muốn con tôi trở thành người con của nước Mĩ.
ông Trùm vỗ tay hai phát tán thưởng:
- Hùng biện lắm. Tuyệt lắm. Đã thế ông còn kêu cái nỗi gì? Quan tòa đã quyết án rồi. Nước Mĩ đã lên tiếng rồi. ông hãy vào nhà thương mà thăm con gái, đem cho cháu ít hoa và kẹo bánh cho nó mừng mà bản thân ông cũng đỡ áy náy. Nói cho cùng thì cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, mấy cậu kia trẻ người non dạ, một cậu lại còn là con ông to. Phải, ông luôn luôn là một người trung thực ông Amêrigô thân mến Nên tuy ông có coi thường tình bạn của tôi thật, tôi phải công nhận rằng một lời Amêrígôra Bồnaxê đã nói là một lời đáng tin, không phải lo ngại gì cả. Vì vậy xin ông hãy hứa với tôi rằng từ nay về sau sẽ không ăn nói bậy bạ nữa. Nói thế tôi e không được Mĩ lắm đâu. ông hãy tha thứ đi. Hãy quên đi. Đời thiếu gì lúc vận bĩ, hả ông
Từ những lời ấy toát ra một sự giễu cợt độc địa, cay cú nhưng giọng ông Trùm chỉ tỏ ra giận dữ kìm nén, đến nỗi trong người lão chủ xe đòn xúi quẩy chỉ còn độc một búi những sợ hãi lạnh người. Tuy vậy, lần này lão nói rất cứng cỏi:
Tôi yêu cầu công lí phải được thực hiện.
Don Côrleône nói dứt khoát:
Công lí đã được thực hiện ở tòa rồi.
Bônaxêra ngang ngạnh lắc đầu:
Không. ở tòa là công lí cho bọn khốn nạn kia chứ không phải cho tôi.
ông Trùm cúi đầu ra cái điều mình cũng hiểu được chỗ tinh tế trong cách phân loại đó.
- Vậy công lí cho ông là thế nào? - ông hỏi.
- Mạng đổi mạng.
- ông đòi nhiều quá đấy, - ông Trùm nói. - Chẳng phải con gái ông còn sống đó sao?Bônaxêra đành cố vớt vát:
- Phải bắt chúng chịu những đau đớn mà con tôi đã chịu.
ông Trùm chờ xem lão nói gì nữa, Bônaxêra thu hết can đảm nói nốt:
- ông tính bao nhiêu, xin cho biết
Quả là một tiếng rống tuyệt vọng.
Don Côrleône quay lưng đi chứng tỏ ông không thèm nói nữa. Bônaxêra vẫn đứng ngây như phỗng.
Rồi thở dài một tràng như thể lòng nhân từ không cho phép tuyệt tình một người quen đang lâm nạn, ông Trùm quay lại lão chủ xe đòn mặt mày lúc đó đem so với các tử thi của lão cũng một hơn một kém. Bây giờ giọng ông Trùm đã nhẫn nhịn dịu dàng:
Tại sao ông không dám bảo tôi che chở cho từ trước?
ông hỏi. - ông đến thưa tòa và chờ hàng tháng trời mới đến lượt. ông tốn tiền cho bọn luật sư mà bọn kia thì đã biết chắc rằng thể nào người ta cũng xỏ ông. ông coi trọng bản án của quan tòa, nhưng tên quan tòa đó đã bán đứt lương tâm như đĩ bán trôn. Nllững năm qua mỗi lần cần tiền, ông lại đến nhà băng và bị bọn kia lột đến nơi đến chốn,- ông chìa tay ra như đứa ăn mày trong khi một thằng nào đó đánh hơi xem ông có trả được tiền không, xem trong nồi ông còn gì ăn không, rình mò nhìn trộm qua khe cửa để theo dõi ông nữa.
ông Trùm ngừng một lát, sau đó nói tiếp, giọng đã nghiêm khắc hơn:
- Còn nếu ông đến tôi thì chính tôi đã chìa túi tiền ra cho ông trước. Nếu ông đến tôi thì hai thằng giòi bọ kia đã nếm mùi khốn nạn nhớ đời rồi. Nếu số phận trớ trêu có xỏ lá ông, một người đứng đắn như ông,- khiến ông có những kẻ thù thì chúng sẽ là kẻ thù của chính tôi và khi đó ông Trùm giơi tay trỏ vào Bônaxêra, - chúng phải sợ ông một phép, ông cứ tin tôi:
Bônaxêra gục đầu, nghẹn ngào nói khẽ: .
- Xin ông hãy coi tôi như bạn. Tôi xin chấp nhận điều kiện của ông.
Don côrieône đặt tay lên vai lão .
được - ông nói. công lí phải được thực hiện. CÓ lẽ sẽ đến một ngày - nhưng cũng chưa chắc đã có ngày ấy, tôi phải nhờ ông giúp lại cũng nên.. Còn bây giờ xin ông hãy coi việc này như một món quà mọn của vợ tôi, mẹ đỡ đầu của con gái ông
Khi ông chủ xe đòn lắp bắp mấy câu cảm ơn rồi bước ra ngoài và đóng cửa lại, ông Trùm quay sang Haghen:
Mày giao việc này cho Clemenxa, bảo hắn chọn lấy mấy đứa tỉnh tỉnh một tí để khỏi ngửi thảy máu là say.
Nói cho cùng, mình có phải là bọn giết người đâu, mặc xác lão thương góp khóc thuê kia muốn nhồi cái gì vào đầu lão thì nhồi.
ông Trùm trông thấy cậu cả quí tử, niềm hy vọng ấp ủ trong tim người cha kia, đang ngó qua cửa sổ xem cảnh hội hè đám cưới. Nước đổ đầu vịt, don Côrleône nghĩ. Một khi Xantinô không chịu học thì làm sao hắn chủ trì nổi việc nhà, làm sao trở thành don được? Phải tìm đứa nào đó vậy. mà phải tìm ngay. Rốt cuộc mình có sống đời mãi đâu.
Dưới vườn đột nhiên có tiếng huyên náo. Cả ba người dỏng tai nghe. Xônni áp mặt vào kính cửa. Hắn nhìn ra, mặt tươi hẳn và vội bổ ra cửa.
Giôni đến. Con đã bảo thế nào nó cũng đến dự cưới mà !
- Haghen bước lại cửa sổ:
Đúng cậu con đỡ dầu của bác thật, - y báo ông Trùm. Đưa nó lên dây chứ ạ?
- Thôi ông Trùm lắc đầu: - Để nó vui chơi với bà con tí đã, đến tao lúc nào chả được. - ông mỉm cườì vớì Tôm.
Mày thấy thằng con đỡ đầu của tao cũng khá đấy chứ,
Haghen ghen tị đến nhói cả tim. Y nói tỉnh khô:
- Hai năm nay mới thấy ló mặt một lần. Hẳn cu cậu lại có chuyện gì đến cầu cứu đây.
- Thế chứ lúc khó khăn nó không cầu cứu BỐ Già nó thì còn biết cầu cứu ai,- ông Trùm đáp.
Nhìn thấy Giônni vào vườn đầu tiên là cô dâu Cônni. Ngay lập tức cô mất hết cái vẻ long trọng ngoài mặt.
Giô-ni-ni? - CÔ ré lên, ba chân bốn cẳng chạy đến đeo ngay lên cổ hắn.
Giônni Phôntein kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô, rồi một tay ôm Côny, đứng chờ mọi người chạy oà tới. ở đây tất cả đều là bạn quen của hắn, hắn đã lớn lên với họ trên các đường phố mạn West Si de. Cônni kéo hắn đến trước mặt chồng. Giônni thấy buồn cười: chú rể tóc nhạt cáu vì anh chàng không còn là nhân vật chính nữa. Giônni chẳng mất gì mà không đi mấy đường lấy lòng, bắt tay chú rể thật lâu, uống cạn một cốc rượu
chúc phúc cặp vợ chồng trẻ.
Từ sàn nhạc vọng xuống một giọng nói thân thuộc:
- Ê Giônni, làm một bài chơi mày!
Giôuni ngẩng lên: Ninh Valenti từ trên cao nhếch mồm cười nhìn hắn. Giônni nhảy lên sàn nhạc ôm chầm lầy Ninô. Trước kia hai đứa đi đâu cũng có nhau,- cùng hát hỏng, cùng bắt gái, - sau đó Giônni nhảy ra hát trên đài và trở nên nổi tiếng. Lúc đến Hôliút đóng phim hắn có gọi điện thoại cho Ninô mấy lần, - .chỉ hươu vượn với nhau tí thôi,-và hứa thu xếp để Ninô hát thử trong một club ở đó. Hứa như vậy nhưng chưa làm. Bây giờ lại nghe tiếng Ninô, trông thấy nó nhăn nhở, ngang tàng -chuếnh choáng nom đểu đểu, tình bạn gắn bó ngày xưa lại dâng lên trong lòng Giôni với một sức mạnh mới.
Ninô dạo một đường _manđôlin. Gíônni đặt tay lên vai gã.
Mừng cô dâu nhá, - hắn nói lớn rồi vừa dậm chân vừa hát những khúc tình ca Xixili tục tĩu. Ninô họa theo bằng những điệu bộ đầy ý nghĩa. cô dâu khoái chí đỏ bừng mặt, đám đông khách khứa hò hét ầm ầm tán thưởng. Dần dần tất cả cùng dậm chán, ồn ào hòa theo những câu ỡm ờ tinh quái ở cuối mỗi đoạn. Dứt bài họ cứ vỗ tay ào ào mãi trong lức Giônni lấy giọng chuẩn bị bắt qua bài khác.
ở đây ai cũng tự hào về hắn. Hắn là máu là thịt của họ, thế mà bây giờ đã là một danh ca khét tiếng, một ngôi sao màn bạc; các giai nhân mê li nhất đời tranh nhau cặp kè với hắn. Vậy mà trông này, - hắn không tỏ vẻ ta đây, hắn vẫn tỏ lòng kính trọng BỐ Già của mình đến nơi đến chốn, lặn lội ba ngàn dặm đến dự dám cưới con em. Hắn vẫn yêu thương đám bạn cũ như Ninô Valenti. Ai mà chẳng nhớ hai thằng Giônni và Ninô đã đàn đúm hát hỏng với nhau từ lúc mồm còn hơi sữa, khi mà không ai dám nghĩ rằng sau này Giôny Phôntein vơ một cái được cả năm chục triệu trái tim đàn bà.
Giônni từ giàn nhạc cúi xuống bế bổng cô dâu lên và đặt nó đứng giữa hắn và Ninô. Hai ca sĩ lom khom quay mặt vào nhau. Ninh gảy manđôlin nghe rời rạc, choe chóe. ĐÓ là trò nghịch ngày xưa của hai đứa, một cuộc đấu khẩu khôi hài tranh hơn thua trong dũng lực và trong tình yêu; giọng hai đứa đối đáp nhau chan chát như hai lưỡi gươm, đoạn diệp khúc lúc đứa này, lúc đứa kia, luân phiên nhau gào. Ra dáng phong lưu lịch sự,
Giônni nhường nhịn để Ninô hát át giọng hát lừng danh của mình và chiếm được bàn tay của cô dâu, - để mặc Ninô đắc thắng hát nốt đến cuối, còn mình thì bẽn lẽn
nín bặt. Cả ba đứa ôm nhau trong tiếng hò hét và tiếng vỗ tay điên cuồng. Mọi người gào lên đòi nghe nữa.
Và chỉ có một người cảm thấy bất tiện. Đứng trước cửa nhà, ông Trùm Côrleône lên tiếng,- có hơi săng chát nhưng không gắt gỏng dể khách khứa khỏi mếch lòng:
-Bà con mình tệ quá ? Ai lại thằng con dỡ đầu tôi từ đẩu từ đâu về thế mà không ai biết mời nó một cốc thấm giọng cả!
Lập tức có cả chục ly rượu đầy chìa ra cho Giônni.
Hắn hớp mỗi li một ít rồi chạy bổ vế phía BỐ Già. Hai người ôm hôn nhau. Giônni thì thầm gì đó vào tai ông Trùm thế là ông lôi tuột hắn vào trong nhà.
Giônni bước vào văn phòng. Tôm Haghen chìa tay cho hắn. Giônni bắt tay y và hỏi:
- Khỏe chứ, Tôm? - Tuy vậy nghe không có cái vẻ chân tình vốn là bí quyết chính khiến hắn được mọi người yêu mến. Haghen hơi động lòng bởi sự lạnh nhạt đó Nhưng mà chẳng làm thế nào được: y là lưỡi tầm sét của ông trùm Côrleône thành thử hay bị oán.
Giônni Phôntein quay sang ông Trùm:
Nhận được thiếp mời một cái là con biết ngay bố hết giận con rồi. Từ dạo bỏ vợ đến giờ năm lần bẩy lượt con gọi điện cho bố, nhưng lần nào Tôm cũng bảo bố đi vắng hay bố bận, thế chẳng phải bố ghét con là gì.
ông Trùm tự tay róc thứ rượu vàng óng cho cả bọn:
Nhắc chuyện cũ mà làm gì... Sao nào, bố vẫn còn được việc cho mày hả? Hay tiếng tăm và hầu bao bạc triệu đã đưa mày lên cao đến nỗi muốn giúp cũng không với tay tới được?
Giôuni đốc tuột vào mồm thứ nước nóng bỏng màu vàng và đặt cái cốc không trước mặt ông Trùng: Hắn cố nói thật tự nhiên và phớt đời:
- Bạc triệu đâu mà bạc triệu, bố ! Con đang xuống dốc đây nầy. Chán, bố nói thế mà thánh gớm. Đáng lẽ con không nên bỏ vợ bỏ con chạy theo con đĩ mới phải. BỐ giận con đáng lắm.
ông Trùm nhún vai
- Tao lo cho mầy, thế thôi, dù sao mày cũng là con đỡ đầu của tao cơ mà.
Giônni đi đi lại lại trong phòng:
Con đã mê mẩn cái con đĩ ấy đến phát điên phát rồ lên. Minh tinh số một của Hôliút nhé, lại đẹp như tiên nữa. Thế mà bố biết nó làm gì mỗi lần quay phim xong không Thằng hóa trang vẽ cho nó cái mặt coi được là nó cho ngủ. Thằng quay phim lấy hình nó đạt là nó kéo vào phòng thay đồ mời anh xơi liền. Nằm với ai nó cũng chạp hết. Thân nó nó cho văng mạng như cho tiền trà thuốc ấy. Đúng là con phù thủy - chỗ của nó phải là chỗ quỉ sứ ma vương tụ tập với nhau mới đúng...
Don Côrleône ngắt lời hắn:
- Thế con vợ mày sống thế nào?
Giông thở dài:
Thì con đã lo đấy đủ rồi. Lúc li dị con đã chu cấp cho ba mẹ con nhiều hơn là tòa đòi nữa. Tuần nào con cũng tới thăm Giuni với mấy đứa nhỏ. Không có bọn nhỏ con buồn lắm. Nhiều khi chán nẫu ra tưởng phát điên lên được. - Hắn lại nốc cạn cốc rượu nữa.- Còn con vợ sau nó cứ nhạo báng con. Nó không hiểu cớ làm sao con lại ghen. Nào là con cố lổ sĩ, nào là con bán rao cái tính khí Italia, còn các bài hát của con thì rặt những thứ ngớ ngẩn. Trước lúc đi con vừa nện cho nó một trận đấy,-chỉ chừa có mỗi cái mặt, chả là nó đang đóng phim mà. Con cứ sườn nó mà giã, đánh thâm tím cả chân tay,
- như còn bé ấy - thế mà nó vẫn toác mồm ra cười con.
- Giôuni châm thuốc. - Thế đấy, bố ạ, bởi vầy nên con chán quá, chẳng thiết sống nữa đãy.
ông Trùm nói giản dị:
ĐÔ là những tai họa mà không ai giúp mày được. - ông ngừng lại một lát, sau đó hỏi: - Còn giọng mày thì làm sao thế
chỉ trong chớp mắt cái vẻ nhạo đời nhâng nháo của hắn đã biến mất không còn thấy đâu, Giônni Phôntein gục hẳn.
BỐ ạ, con không hát được nữa, họng con nó làm sao ấy các bác sĩ cũng chẳng biết đâu mà lần.
Haghen và ông trùm nhìn hắn sửng sốt. Ai chứ Giôuni xưa nay máu lắm, chết đến đít còn hăng cơ mà.
Hắn tiếp:
- Hai bộ phim con cũng kiếm khá. CÓ dạo con là loại số dách cơ dấy. Bây giờ thì chúng nó định đuổi con.
thằng chủ hãng phim căm con lâu rồi, bây giờ mới có dịp chơi lại con đây.
ông Trùm Córleône quay sang thằng con đỡ đầu lẩm bẩm hỏi:
- Nhưng tại sao nó lại căm mày?
Tại con theo mấy đám mít tinh của cánh tả, diễn thuyết hò hét vung vít lên,- trò ấy bố chẳng thích rồi.
Cả tiếng Giốc Uônt nó cũng không ưa. NÓ gọi con là sách động, nó làm đủ kiểu nhưng không chụp mũ được con. Sau đó con nẫng mất con bé mà nó đang dấm,- sự
tình nó thế đấy. Con chỉ dắt đi có một đêm, đúng hơn là con nhỏ dắt con. Con còn biết làm thế nào được nữa.
Bây giờ cái đồ sâu bọ lộn giống mà con lấy làm vợ kia lại đuổi con ra khỏi nhà nữa chứ, Ginni với bọn trẻ thì không chấp nhận con trở lại rồi,- họa chăng có lạy nó.
Và hát con cũng không hát được nữa. Con phải làm gì, nữa bố, con phải làm gì bây giờ?
Mặt ông Trùm lạnh lùng khinh bỉ, không một mảy may thương xót.
Trước hết mày phải tỏ ra đáng mặt đàn ông cái đã, - ông nói. . .
Mặt ông bỗng méo xệch đi vì giận dữ.
- Cho đáng mặt đàn ông, nghe chưa? - ông quát lên. ông chồm qua bàn túm tóc Giônni bằng một cử chỉ vừa hung dữ, vừa yêu thương. -
- Trời đất ơi, mày sống cạnh tao bao nhiêu lâu mà 'vẫn cứ là cái đồ giẻ rách! Thế nào, cái thằng nộm Hôliút dở đực dở cái kia, việc gì mày lại bày cái trò khóc lóc
van xin ấy thế Lại giở cái thói đàn bà ra nữa - "Phải làm gì? Con phải làm gì bây giờ?"
ông Trùm nhại rất giống và bất ngờ khiến Glônni và Ha ghen bò ra mà cười. Don Côrleôae hài lòng. Sao mà cái thằng con đỡ đầu này lại thân thiết với trái tim ông đến thế. ông chợt nghĩ không biết mấy đứa con ruột của ông sẽ đáp lại thế nào với cái kiểu mắng nhiếc như vậy. Thằng Xantinô sẽ bậm bực rồi còn là ngùng ngoằng chán chê. Thằng Prêđo chắc sẽ cúp đuôi như chó phải đòn. Thằng Mai cơn sẽ cười nhạt quay lưng đi rồi trốn khỏi nhà mất mặt vài tháng. Còn Giôuni - thằng bé mới dễ thương làm sao! - NÓ nhăn răng ra cười gom góp sức để đoán xem BỐ Già nó muốn cái gì ở nó trước khi ông nói hết câu. -
ông Trùm nói tiếp:
- Mày quyến rũ con đàn bà của ông chủ mày, - của một người mạnh hơn mày, sau đó lại kêu ca rằng ông ta đuổi mày. Mày phải biết điều chứ! Mày bỏ vợ bỏ con để mặc bọn trẻ bơ vơ không cha mà đi lấy một con điếm rồi lại khóc lóc rằng người ta không rộng lòng đón mày trở lại. Mày thương hại không đánh vào mặt con đó vì
nó đang đóng phim rồi mày còn lấy làm lạ thay nó cười vào mặt mày. Trước nay mày sống như thằng ngu nên bây giờ vẫn cứ là thằng ngu, có gì lạ đâu.
ông dừng lại lấy hơi và ôn tồn hỏi:
Mày có muốn nghe lời khuyên của bố dù chỉ một lần này không"
Giônni nhún vai chặn trước:
- Con không cưới Ginm lần nữa đâu đấy - ít nhất là theo điều kiện nó đưa ra. Con thì cứ phải rượu chè, cờ bạc, đàng điếm, thiếu các thứ ấy con không biết sống thế nào. Gái đẹp cứ xáp vào, sức đâu con nhịn mãi được. Đi lang chạ về nhìn thấy Ginm là con xấu hổ không biết chui đầu vào đâu nữa. Đừng hòng con lại đeo cái mặt mo ấy mãi, không bao giờ.
Sự nhẫn nại của ông Trùm tưởng sắp nổ tung đến nơi - thật là một chuyện hiếm có:
Nào ai dã bắt mày cưới nó? Mày thích làm gì cứ làm. Mày muốn giữ quyền làm bố mấy đứa con mày - cái đó đáng khen lắm. Nếu thằng đàn ông không là bố của mấy đứa con mình - mà bố cho ra bố ấy thì còn chó gì là đàn ông. Đã vậy mày phải biết buộc mẹ chúng theo những điều kiện của mày chứ. CÓ đâu nói rằng mày không được sống cùng nhà với ba mẹ con nó không ? CÓ ở đâu nói rằng mày không được quyền sống theo sở thích riêng của mày không
Giônni nhếch mép cười:
- Không đâu bố, bây giờ đâu có còn các bà vợ như kiểu Italia ngày xưa. Ginni không chịu thế đâu.
ông Trùm ném thêm cay độc vào bài thuyết lí của mình:
- Bởi vì mày cư xử như một thằng ấm đầu đấy mà.
Một con vợ thì mày cho tiền hơn tòa xử, con vợ khác mày không dám làm xây xát mặt mày vì nó đang đóng phim. Việc gì mày cũng chịu luỵ đàn bà mà đàn bà trên đời này chỉ giỏi nhiễu sự thôi, mặc dù sang thế giới bên kia bọn ấy đều ra thánh cả, còn cánh đàn ông mình thì bị thiêu trên lửa hỏa ngục. Còn thế nào nữa. Suốt mấy năm tao để mắt đến mày, mày biết không. - Đến đây giọng ông nghiêm lại- Mày là thằng con đỡ đầu tốt nết, chưa bao giờ mày tỏ ra bất kính với tao. Nhưng còn bạn bè mày thì sao? Hôm nay mày đi với đứa này, ngày mai lại thấy với đứa khác. Mày còn nhớ gì thằng người Itaha đóng các vai nhộn nhộn dạo nọ không - nó bị gẫy một phát là cấm có thấy mày cặp kè với nó nữa. Mày là danh nhân cơ mà ? Hay đứa khác - thằng bạn nối khố của mày, học cùng, hát cùng mày: thằng Ninô. Rượu nó uống như hũ chìm vì đời nó không may, nhưng không ai nghe thấy nó kêu ca điều gì. NÓ xoay trần ra chở sỏi, thứ bẩy đi hát kiếm thêm chút đỉnh _ Mà nó không một lời nói xấu mày. Mày không giúp nó chút được sao? Thế nào? Tao thấy nó hát hay đấy chứ. .
Giônni phân trần, giọng nhẫn nhịn nhưng có phần hơi chán ngán:
- BỐ ạ, chẳng qua nó không đủ sức thôi. NÓ hát chỉ hơi được thôi đâu phải xuất sắc gì.
ông Trùm lim dim con mắt:
- Thế còn mầy, thằng con đỡ đầu kia, thì bây giờ mày cũng đâu có xuất sắc với xuất xiếc nữa. Mày có muốn tao thu xếp cho mày đi lái xe chở sỏi với thằng Ninô không?
Giônni không đáp. ông Trùm lên tiếng:
- ăn nhau ở chỗ tình bạn: Tình bạn cao hơn tài năng, mạnh hơn mọi chính thể. NÓ chỉ có thua tình máu mủ một chút thôi, mày chớ có quên. chỉ cần mày bao bọc
quanh mày một bức tường bằng hữu thì hôm nay đâu đến nỗi phải về kêu cứu tao? Còn bây giờ mày thử nói xem vì sao mày không hát được? Lúc nãy ngoài vườn mày hát khá lắm mà, đâu có thua gì thằng Ninô.
Tôm và Giôuni tủm tỉm _đáp lại câu nói móc quá đáng đó Bây giờ đến lượt Giônni ra vẻ giảng giải:
CỔ họng con nó yếu mất rồi. Hát hai ba bài là con mất giọng suốt mấy tiếng, có khi đến mấy ngày liền.
Hát tập hay thu đĩa con không kéo nổi đến cùng. Giọng con xuống quá, trong họng không biết có cái gì ấy.
- Thế đấy. Đàn bà cũng hỏng đằng đàn bà, giọng cũng vứt đằng giọng. Bây giờ mày nói tao nghe xem thực chất cái vụ lôi thôi với thằng cha pezzonovante - tay tổ Hôliút
của mầy là thế nào nào? NÓ không cho mày làm ở đâu? Không cho ra sao?
Nãy giờ chỉ nói qua nói lại thế thôi, bây giờ mới vào việc đây
Hắn đúng là tay tổ đáng gờm lắm, - Giônni nói. - Chủ hãng phim, cố vấn tổng thống về phim tâm lý chiến cơ mà. Tháng trước hắn vừa mua bản quyền dựng phim theo một cuốn tiểu thuyết ầm ĩ nhất trong năm. Sách bán chạy như tôm tươi, in không kịp. Nhân vật chính cứ như nhìn con mà vẽ vậy, giống hệt. Thậm chí con chẳng cần nhập vai nhập viếc gì cho mệt - cứ sống sao lên phim vậy là xong. Ngay cả hát cũng miễn nốt. Chưa biết chừng con còn vớ giải Hàn lâm viện nữa là khác.
Ai cũng rõ vai ấy giành cho con, nghĩa là con lại vào cầu. Lần này thì với tư cách là diễn viên điện ảnh. Thế mà thằng chó đẻ Uônt chơi con, không chịu giao cho con vai đó . Con xin đóng với số thù lao tượng trưng thôi, thế mà hắn cứ lắc. Hắn nói phao lên rằng nếu con đến xưởng phim hôn đít hắn trước mặt mọi người thì may ra hắn còn cho.

(...)
__________________
Chỉ mất một phút để quen ai đó, một giờ để thích ai đó , một ngày để yêu ai đó , nhưng sẽ là cả đời để bạn quên đi một người mà bạn yêu.

Khi yêu một người nào đó bạn hãy để cho người ấy ra đi (nếu họ muốn) nếu họ quay lại họ thuộc về bạn, còn nếu họ không quay lại có nghĩa là từ trước đến giờ họ chưa bao giờ thuộc vê bạn.
-------------0978184058, 01229921853
cobemongmo is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Đã có thành viên gửi lời cám ơn đến cobemongmo vì bạn đã đăng bài:
blgysjuw45 (16-12-2014)