Ðề tài: Giã Từ Áo Trắng
View Single Post
Old 25-07-2010, 10:04 AM   #18
Hồ sơ
duonghoanghiep
Hội CHS
 
duonghoanghiep's Avatar
 
Tham gia ngày: Oct 2004
Tuổi: 45
Số bài viết: 1,656
Tiền: 25
Thanks: 277
Thanked 3,020 Times in 679 Posts
duonghoanghiep is an unknown quantity at this point
Default Ðề: Giã Từ Áo Trắng

Lâu lắm rồi mới vào đọc lại mục này. Mới hay là mấy năm trước khi website bị trục trặc làm xáo trộn thứ tự các bài viết. Vì vậy mục này mất khá nhiều bài. Xin được phép bổ sung lại phần đã mất để giúp người đọc không bị nhọc nhằn suy nghĩ. Hi

Tôi bắt đầu viết bài thơ này vào một ngày cuối năm học lớp 12 năm 1996. Khi những cơn mưa đầu hạ lất phất những hạ mưa đầu mùa và hoa điệp vàng ở sân trường bắt đầu nở rộ, lòng tôi lại có một cảm giác nôn nao khó tả bởi tôi biết đây là mùa hạ cuối và trong cuộc đời học sinh của mình và tôi cố gắng ghi lại cảm xúc của mình để nói lời tạm biệt khi "vĩnh biệt mùa hè".
Mùa hè cuối cùng đã gần trong tầm tay, chúng tôi lòng nao nao cảm nhận đến nổi có thể đếm ngược thời gian từng ngày. Điểm mốc là ngày thi tốt nghiệp xong chúng tôi sẽ chia tay nhau vì không còn được ở nội trú nữa. Nghe bước chân thời gian gần sắp hết , chúng tôi cảm thấy tim đau nhói như có ai bóp chặt. Cảm giác tiếc nuối khi sắp mất một một cái gì thân quen lắm. Cuộc sống ba năm ở nội trú là một khoảng thời gian không dài so với một đời người như đối với tôi nó vô cùng quan trọng. Bởi đó là môi trường đầu tiên khi tôi xa gia đình bước vào cuộc sống. (Bây giờ tôi vẫn khẳng định nơi ấy là môi trường rất quan trọng ảnh hưởng đến sự hình thành nhân cách của tôi sau này và vẫn rất tự hào về ngôi trường ấy). Thế mà giờ đây chúng tôi lại sắp phải chia tay nó và biết chắc rằng chẳng bao giờ tìm lại được. Tôi tự nhủ với lòng mình là phải cố gắng ghi lại cảm xúc và kỹ niệm những ngày tháng ấy. Nhưng viết gì đây khi mà lòng lại ngổn ngang bao cảm xúc. Tôi cứ loay hoay mãi mà không biết bắt đầu từ đâu. Thế rồi một buổi chiều, từ cửa sổ của căn phòng nội trú (phòng bìa lầu 1 trên phòng của bố Hoè), tôi nhìn xuống sân trường đang giờ tan học, chợt thấy những tà áo trắng cuối cùng khuất sau phía cổng, tôi như đắm chìm trong suy nghĩ rằng đây là lần cuối cùng tôi còn nhìn thấy thời áo trắng của mình. Thế là cảm xúc ùa về, tôi đem giấy bút ra ghi lai những cảm xúc cuộn trào ấy. Không cần trao truốt ngôn từ, không cần kiểu cách, tôi đã ghi lại những cảm xúc rất thật của mình.
Thế nhưng khi viết đến hơn nửa bài thì lại "tắt". Một phần vì cảm xúc quá đổi dâng trào, một phần vì những bận rộn những ngày cuối cùng bận rộn cho việc thi cử. Thế là đành gát bút lại, bài thơ vẫn còn dang dở.
Những ngày cuối chúng tôi vô cùng bận rộn khi phải chuẩn bị mọi giấy tờ, thông tin cần thiết cho kỳ thi tốt nghiệp và lại phải đua với thời gian vì kỳ thi đại học cũng đã cận kề. Cảm xúc tràn trề nhưng không đứa nào muốn nói ra nữa vì sợ đắm chìm trong ký ức không tập trung học hành được. Bởi trước mắt là kỳ thi đại học, một nhiệm vụ khá nặng nề trong suy nghĩ chúng tôi lúc đó.
Thế rồi thi tốt nghiệp xong, chúng tôi chia tay nhau, cố dằn nén cảm xúc trong lòng, chỉ kịp xiết tay nhau và nói lời tạm biệt. Nhìn sân trường điệp vàng rơi kín trên những lấm tấm cỏ xanh mà chúng tôi vội bước đi không dám ngoái đầu nhìn lại.
Những năm tháng về sau vô cùng bận rộn khi hoà nhập vào cuộc sống ở Sài thành với bao nhiêu thứ lo toan, vất vả. Thời gian không đủ để làm việc có đâu tâm trí để khơi lại cảm xúc ngày xưa.
Thế rồi lại cũng một buổi chiều trên đường phố Sài Gòn, tôi chợt thấy thấp thoáng đâu đó một ánh lửa của màu hoa phượng. Bao cảm xúc ngày nào chợt đến. Thế là bài thơ xưa có dịp hoàn chỉnh khi tôi viết nốt phần còn lại. Sau này, tôi vẫn có dịp về lại trường, gặp lại người xưa nhưng cảnh cũ không còn và cảm xúc cũng vụt tan biến. Cho đến hôm nay, trên trang web này, tôi gặp lại chính tôi ngày ấy. Xin chia sẻ cùng các anh chị, các bạn và các em.
Bài thơ này không hề là một bài thơ hay, nhưng tôi muốn gởi đến mọi người vì cảm xúc thật của nó. Tôi cũng muốn nhắn gởi các em còn đang học tại trường hãy quý trọng những tháng ngày hạnh phúc còn được ở trường và ươm mầm cho những ngày mai.
Dương Hoàng Hiệp -93D

GIÃ TỪ ÁO TRẮNG
Kỹ niệm ba năm trung học Lê Quý Đôn - Long An


Một thời ta đã đi qua
Một thời ta sẽ đi xa một thời.
Mai đây trường cũ xa rồi
Ngẫn ngơ biết gởi nhau lời chi đây!

Phượng hồng xếp áo thôi bay
Ve kêu hạ cuối tiễn ai xa trường
Gởi vào giọt nhớ, giọt thương (*)
Vương trong nắng hạ nẻo đường bâng khuâng
"Mưa sa áo trắng một lần
Nghe đâu hè cuối đã gần tầm tay"...(**)
Điệp vàng đã kín lối dài
Trời mang nắng hạ trên vai đi tìm
Ai xui cho phượng buồn thêm
Sắc hồng rực nở cho đêm thầm thì.

Giã từ buồn rớt lối đi
Mưa rơi giọt ngọc cũng vì mùa ve.
Hè ơi sao vội về hè?
Tuổi thơ gởi lại mà nghe chạnh lòng!
Bạn bè ơi, có hay không?
Một thời áo trắng mực hồng còn đây...

Nắm tay bè bạn vui vầy
Tung tăng góc ngọc như mây đến trường
"Ngày dài...tháng nhớ...năm thương..."
Viết trang lưu bút mình thường trao nhau
Nhỏ cười nước mắt khô mau
Ta về chợt hiểu buồn nao nao lòng...

Ba năm ngần ấy là tình
Mơ mơ mộng mộng một mình ngẩn ngơ.
Mỗi hè là một bài thơ
Nhớ người ta viết ngu ngơ vài lời.
Gọi thu về sớm thu ơi!
Chín mươi ngày phượng xa vời làm sao.
Giận ngày khai giảng qua mau
Gió thu chẳng kịp hôn tà áo ai.
Mỗi khi chiều xuống phố dài
Mong cho áo trắng hôm mai đến trường.
Bảng đen ghế đá, sân trường
Khung trời, cửa sổ là vườn ước mơ.
Thời gian từng phút từng giờ
Theo từng trang sách mà chờ ngày mai.

Rồi ngày lại nối tiếp ngày
Hôm mưa giọt ngắn, giọt dài mà tuôn
Lửa hồng phượng đã vội buông
Nửa vui trong dạ, nửa buồn trong tim.
Mắt buồn giấu lệ lặng im
Sợ ngày mai sẽ khó tìm hôm nay.
Ngày chia tay xiết chặt tay
Rưng rưng nước mắt mà thay lời chào.
Bao nhiêu kỹ niệm năm nào
Cũng đành gởi lại mà vào mùa thi.
Hành trang kẻ ở, người đi
Ân tình trĩu nặng nhưng vì ngày mai.
Mưa tuôn giọt ngắn, giọt dài
Mắt ai lệ ướt, lệ phai nhạt nhoà...

Bao năm áo trắng dần xa
Bao năm phượng vĩ ra hoa trước thềm.
Chiều nay hạ đến lặng im
Chiều nay có kẻ đi tìm ngày xưa.

Long An-Sài Gòn
4/1996-6/1997
DHH

(*): Giọt nhớ: tên tờ báo tường của lớp 93D năm 1996.
(**): Ý của một bài thơ khác.
__________________
Mọi lý thuyết đều là màu xám. Chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi...

thay đổi nội dung bởi: duonghoanghiep, 25-07-2010 lúc 06:33 PM.
duonghoanghiep is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Đã có 2 thành viên gửi lời cám ơn đến duonghoanghiep vì bạn đã đăng bài:
hanoi-hue-saigon (26-07-2010), myhanh (25-07-2010)