View Single Post
Old 18-05-2006, 03:52 PM   #2
Hồ sơ
MYE
Member
 
MYE's Avatar
 
Tham gia ngày: May 2005
Tuổi: 40
Số bài viết: 56
Tiền: 25
Thanks: 0
Thanked 16 Times in 10 Posts
MYE is an unknown quantity at this point
Default

Nụ cười

Võ đường Karate nhà văn hóa Hai Bà Trưng chiều chủ nhật tập trung lượng võ sinh đông hơn thường lệ, hôm nay thi lên đai cho các lớp võ sinh ở đây, đã vượt qua mấy cấp đai rồi mà cứ mỗi lần thi, tôi lại thấy run bắn…

Đang loay hoay cạnh chiếc xe, bỗng tôi nổ đom đóm mắt vì chiếc xe máy vừa phóng vào để ngay cạnh xe tôi, ống pô nóng cọ vào chân tôi đau rát. Tôi “Á…” một tiếng rồi cau mày nhìn chủ nhân chiếc xe, nhưng tôi chưa kịp càu nhàu trách móc thì đã phải ngẩn người vì nụ cười tươi rói : “Em xin lỗi, em vội quá, anh có sao không ạ?”.

“Đang còn sớm mà, cô bé có cần thiết phải vội thế không?” - “Em đi thi lần đầu tiên anh ạ!”… Tôi và em đã quen nhau như thế. Em người Hà Nội, còn tôi ở Thanh Hóa. Em là tân sinh viên ĐH Ngoại Ngữ, tôi học năm thứ 4 ĐHBK. Em hồn nhiên xinh xắn, còn tôi chết mê chết mệt vì nụ cười của em.

Em học khác lớp với tôi, mỗi lần tan buổi tập tôi và em bao giờ cũng chờ nhau để cùng về, con đường kỉ niệm của chúng tôi. Ở đó luôn có mùi hương thơm từ mái tóc ép bay bay, tôi và em kể cho nhau nghe bao nhiêu chuyện, chúng tôi như hai đứa trẻ, em thường bảo “Anh là sinh viên rồi mà cứ như trẻ con”.

Sinh nhật em, khi mà chỉ còn hai đứa. Em lặng lẽ bứt những cánh hoa và xếp thành chữ, “Đố anh biết em xếp chữ gì đấy?”, em gợi ý đó là loài hoa mà em thích, tôi thả sức đoán “hoa sen?, hoa súng?, hoa sứ?…”, “Chán anh quá! Hoa sữa, anh ngốc lắm!”.

Có lần tôi hỏi đùa em rằng, chắc là có hàng tá người muốn “đăng ký” làm “vệ sĩ” cho em, em đi học võ làm gì cho mệt! Em cười bâng quơ: “Anh sẽ làm vệ sĩ cho em chứ?”.

Tôi nghe mà không cần biết em nói thật hay nói đùa, chỉ biết rằng tối hôm đó tôi không thể nào ngủ được.

Rồi có một lần em bắt tôi chở em rong ruổi khắp Hà Nội, em đòi chụp rất nhiều ảnh, tôi hỏi thì em nói “Em thích thế!” rồi ngước mắt nhìn tôi chăm chăm, tôi nhận thấy trong mắt em chợt mất vẻ tinh nghịch, mà hình như em buồn…

Sau đó một tuần, tôi không thấy em đi học võ nữa. Vừa xong buổi tập, định chạy ra bưu điện gọi cho em thì em xuất hiện “đi cafe không anh?”…

Em đưa cho tôi mấy bức ảnh chụp hôm trước, em đã ép chúng cẩn thận và cho vào một album. Tôi chưa kịp khen bức ảnh đầu tiên thì em bật khóc, “Trời… H! Em làm sao thế?”, “Chiều ngày mai em đi rồi, không còn được gặp anh nữa đâu…”. Em bảo rằng gia đình em quyết định chuyển đến định cư ở Canada với sự giúp đỡ của những người bà con bên đó, “Anh hãy giữ mãi những tấm ảnh này, đừng quên em anh nhé!”…

Tôi định nói điều gì đó với em, nhưng cổ họng đã nghẹn lại, lâu lâu tôi mới thốt ra được một câu vô nghĩa: “ không thể nào…”.

Bỏ học tiết cuối cùng, tôi cuống cuồng phóng xe xuống Nội Bài, em đang đợi tôi. Tôi chỉ kịp tặng cho em chiếc kẹp tóc hình hoa sữa. Ba mẹ em gọi em để qua cửa kiểm soát, em hoảng hốt gỡ chiếc bút trong túi áo tôi, viết vào lòng bàn tay tôi rồi chạy đi!

Tôi nhìn theo em đi qua cửa kiểm soát, quay lại nhìn tôi, em cố nở nụ cười nhưng tay gạt nước mắt, đến khi không còn nhìn thấy em nữa, tôi mới mở lòng bàn tay, nơi có dòng chữ em viết, nguệch ngoạc: “Em yêu anh!”.

Tôi chợt nhận ra rằng trước đây tôi chưa từng nắm tay em thật chặt, chưa từng nói yêu em, Dòng chữ em viết trên tay tôi cũng mờ đi. Chỉ còn có nụ cười của em, nụ cười xin lỗi khi tôi nhảy loi choi trong nhà xe, nụ cười và nước mắt ở sân bay Nội Bài là còn nguyên trong tâm trí.

Có những nụ cười chỉ nở trong khoảnh khắc, nhưng có thể làm ta nhớ suốt cuộc đời, phải không Én nhỏ của anh?

TRẦN VĂN PHƯỚC

Hình Kèm Theo
File Type: jpg ImageView1.jpg (4.5 KB, 11 lần tải)
__________________
Only love ...T
MYE is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Đã có 3 thành viên gửi lời cám ơn đến MYE vì bạn đã đăng bài:
iwdbcqxv22 (02-10-2014), JosephNulk (01-12-2014), Richardrutty (01-02-2021)