View Single Post
Old 01-12-2008, 09:23 PM   #3
Hồ sơ
Vô Tình
Member
 
Tham gia ngày: Dec 2008
Số bài viết: 67
Tiền: 25
Thanks: 3
Thanked 27 Times in 19 Posts
Vô Tình is on a distinguished road
Default Cảnh 2: Tâm sự loài chim biển

CẢNH 2





(Nhạc)
Thuỳ Dương: Trời vào đông lạnh giá, cõi lòng hoang vắng tịch liêu. Tình đầu đã tàn phai người hỡi thấu chăng cho lòng. Tình đã tan vỡ, người ơi biết chăng lòng sầu. Ôi tình yêu chết trong lòng, lòng thương nhớ. Tình đầu đi vào cõi chết. Người ơi có nghe sầu… Giang Châu:
Hiền thê. Thuỳ Dương:
Công tử, đêm đã khuya sao công tử chưa an giấc. Giang Châu : Cái chết của phụ thân ta như có gì ám muội, ta phải tìm những kẻ thuộc hạ để hiểu rõ căn nguyên. Còn hiền thê, sao giờ này em vẫn chưa an nghỉ.

( ………………………………………)
Thuỳ Dương: Vì tôi nghe như trong lòng tôi có gì bức rứt, có lẽ do cuối mùa đông thổi về lạnh buốt. Chuyện tôi chợt nhớ về bến nước Quỳnh Sa trong những tối trăng mờ. Ngồi trên gộp đá cheo leo để đợi để chờ. Chờ đợi mãi một loài chim biển từ bốn phương trời trở lại bến Quỳnh Sa. Nhưng giờ đây mộng ước phôi pha. Thời tuổi ngọc đi qua không trở lại, chỉ còn sót một niềm đau tê tái nhớ mãi thời thơ dại với mộng ngày xanh. Giang Châu :
Vậy mà làm cho ta lo sợ. Ngỡ rằng, em đã yêu ai khác hơn anh. Đô Đốc : Bẩm công tử. Sứ quân vùng Cửu Xuyên nổi loạn, kéo quân xâm chiếm Cẩm Hạ Thành. Quan trấn thủ cho người về xin quân cứu viện. Giang Châu : Được, cho dời Áo Vũ Cơ Hàn và sắp đặt quân binh để ta xuất trận. Đô Đốc :
Xin tuân lệnh. Thuỳ Dương:
Kìa Áo Vũ Cơ Hàn. Áo Vũ Cơ Hàn:
Dạ tôi đây. Giang Châu : Lát nữa đây, tôi cầm quân ra biên ải. Nhờ anh ở lại Giang Thành bảo vệ cho Thùy Dương và đây là gươm lệnh.

( ………………………………………)
Đô Đốc : Khoan, Công tử đã bất công khi ngài quyết định một điều chọn kẻ cuồng say nắm giữ binh quyền. Giang Châu : Người chỉ tạm thay ta, khi ta xuất trận, chứ đâu phải là chuyện vĩnh viễn từ đây. Đô Đốc : Hắn là kẻ say lại là người xa lạ. Gươm lệnh chỉ dành cho kẻ nhiều công trận. Giang Châu :
Đây là lệnh ban truyền của một vị sứ quân. Áo Vũ Cơ Hàn:
Ông ơi bảo vệ phu nhân đợi sứ quân trở về đây cử hành hôn lễ. Đó là việc khiến cho tôi vô cùng khổ sở chứ vinh dự chi đâu mà ông hùng hổ tranh ….

(VỌNG CỔ)
…… giành. Tôi chỉ thích phiêu lưu ở cuối bể ven ghành. Nhìn tạo hóa vẽ tranh vân cẩu, rượu đôi bầu uống cạn để mà say, ai công hầu khanh tướng cõi trần ai, mặc thế sự ta cứ tỉnh say, say tỉnh. Nay vì bạn phải nhận thanh gươm lệnh bảo vệ Thùy Dương và đợi xem hôn lễ của nàng. Giang Châu :
Đây gươm lệnh và xin anh khoác áo này …

( ………………………………………)
để lưu kỷ niệm, hai đứa mình từ thuở quen nhau. Xin anh hãy nhận cho tôi yên lòng rời nơi đây. Áo Vũ Cơ Hàn Cuộc đời tôi đã quen sống cảnh cơ hàn. Áo mão cao sang chỉ làm vướng bận tâm hồn. Giang Châu : Còn hiền thê, anh xin tặng em chiếc khăn lụa màu hồng và xin tạm biệt. Phương Đài :
Áo Vũ Cơ Hàn. Áo Vũ Cơ Hàn:
Kìa quận chúa. Phương Đài :
Hình như ông có chuyện buồn thì phải ? Áo Vũ Cơ Hàn:
Dạ không. Ơ… tôi… tôi có buồn gì đâu… Phương Đài :
Ông đến đây rồi, bao giờ ông lại ra đi. Áo Vũ Cơ Hàn:
Đáng lẻ ngày mai này tôi phải ra đi, nhưng vì trót hứa với anh Giang Châu nên đành phải ở lại. Phương Đài : Cứ mỗi lần ông đến rồi đi, lòng tôi như vương vấn những gì không rõ rệt. Áo Vũ Cơ Hàn:
Đời của tôi trót mang nặng kiếp giang hồ phiêu bạt. Hết mùa xuân rồi lại đến mùa xuân. Tôi đi, đi mãi và thấy mình như lạc lỏng.

( ………………………………………)
Phương Đài :
Nếu cuộc đời của ông là gió là mây là một thứ chim trời chưa mõi cánh. Thì cuộc đời tôi cũng như một thứ hoa thèm ánh nắng đợi chúa xuân sưởi ấm nhụy hoa …

(VỌNG CỔ)
…… vàng. Chỉ sợ cho hoa lại sớm phai tàn, tôi mơ ước một mùa xuân có hoa đào trước ngõ, có pháo hồng nhuộm đỏ bước chân đi. Sao ông vẫn thờ ơ như chẳng hay biết điều chi? Để cho hai chúng ta cứ mỗi người một ngã. Ông đối với tôi như hững hờ như xa lạ khi tôi nặng lòng trộm nhớ thầm thương. Áo Vũ Cơ Hàn:
Quận Chúa ơi! Trời sinh tôi ra là đã tạo cho tôi một cái khổ, nhận mang tình cảm của người chung quanh là cái khổ thứ hai. Tôi không biết phải làm sao bây giờ, vì cuộc đời tôi không đáng là gì cả. Phương Đài :
Chính vì vậy mà em đã yêu anh. Em yêu sự liều lĩnh bất cần, em yêu anh ở một cái gì khác biệt. Em chỉ cầu mong có một ngày nào anh tha thiết nói là anh đã biết quý yêu em. Em muốn được gục trong vòng tay anh ôm ấp, ru hồn mình trong hạnh phúc say sưa. Anh ơi chứ cuộc sống vàng son này có nghĩa gì đâu, khi mình mong đợi mùa xuân chưa thấy đến, chớ hờ hững với người thật tâm yêu mến, cho kẻ cô đơn chết trong niềm uất hận tương sầu. Áo Vũ Cơ Hàn:
Quận chúa ơi ! Mỗi người đều có một định phần riêng biệt. Nhưng có lẽ ai ai cũng có một lần dang dở vì yêu. Phương Đài :
Nghĩa là anh …

( ………………………………………)
Áo Vũ Cơ Hàn:
Tôi với nàng tâm sự giống như nhau. Tôi cũng có lần dang dở tình yêu. Người ấy đã ra đi, đã quên những lời ước hẹn buổi sơ giao. Phương Đài :
Và anh vẫn khổ đau, mặc dầu người ta phản bội, nhưng anh vẫn nhớ thương người, nên không tha thiết với đời. Áo Vũ Cơ Hàn:
Tôi muốn quên nhưng không thể nào quên, nên đành nuốt hận vào tim. Phương Đài :
Người ấy đã quên mà anh vẫn chung tình, để tự đày đọa tim mình. Cứ nhớ thương người phản bội, hững hờ với kẻ thành tâm. Thuỳ Dương:
Quận chúa muốn nói ai là người phản bội. Phương Đài : Dạ, đó là lời của anh Áo Vũ Cơ Hàn khi nhắc đến người yêu đã ôm cầm sang thuyền khác. Thuỳ Dương:
Ông đã nói gì, xin nói lại tôi nghe với. Áo Vũ Cơ Hàn:
Còn nói gì thêm nữa, khi mọi việc đã qua rồi.

( ………………………………………)
Thuỳ Dương: Ông hãy nguyền rủa người ta đã phản bội, quên bỏ tình xưa nghĩa cũ để chạy theo sự quyến rủ của cuộc sống cao sang, để cho ông phải mang mối hận lòng, cho người sầu nhớ mong, khi chuyện tình dở dang. Áo Vũ Cơ Hàn:
Thôi, tôi muốn tìm lãng quên để phôi pha bao kỷ niệm buổi ban đầu, nhớ chi cho sầu lại chất sầu, trọn một đời phải vương mang. Phương Đài : Hai người nói chuyện xa xôi, khiến tôi không rõ đuôi đầu, nghe qua như thể hai người… đã có một thời yêu nhau. Áo Vũ Cơ Hàn: Dạ không, tôi với phu nhân nào đâu có quen biết bao giờ, chẳng qua lời nói vô tình, xin Quận nương đừng bận tâm. Phương Đài : Được rồi ! chờ đại huynh trở về tôi sẽ nói lại cho người được biết. Chào hai người. Thuỳ Dương: Áo Vũ Cơ Hàn cô bé đó có vẻ yêu anh lắm. Nhưng chắc lòng anh vẫn còn tha thiết yêu em. Như em, em không bao giờ quên bến nước Quỳnh sa, những tối trăng khuya trải dài trên bến mộng. Áo Vũ Cơ Hàn:
Thôi, Phu nhân còn nhắc làm chi nữa. Thuỳ Dương:
Nhắc để nhớ. Áo Vũ Cơ Hàn: Rồi cũng sẽ quên. Và bằng cớ là hôn lễ sắp cử hành giữa bà với Giang Châu công tử. Thuỳ Dương: Đó là do lệnh của phụ thân, và định mệnh xô ta vào nghịch cảnh. Áo Vũ Cơ Hàn: Bà ơi ! Nếu định mệnh khắc khe tạo ra cho đời nhiều ngang trái, thì định mệnh cũng là hai tiếng nói nơi đầu môi chốt lưỡi của kẻ đóng vai trò phản bội vong

(VỌNG CỔ)
…… tình. Ôm cô đơn tôi thầm thương cho số phận riêng mình, chớ tôi nào dám trách hờn ai bội bạc, cũng không dám đua đòi mơ ước một tình yêu. Hãy coi như mình không có nợ nần nhau và nên đối đãi nhau như hai người xa lạ. Rồi mai đây mỗi người đi mỗi ngã, xin trả lại cho nhau những ước nguyện chưa thành.
Phu nhân ơi ! Khi đã ra đi là đã chấp nhận cho mình một cái gì thay đổi, thì kỷ niệm xưa không có gì đáng nhớ, lưu giữ làm gì cho thêm bận mà thôi. Chỉ có tôi, nhiều khi tôi muốn trở về trên bến Quỳnh Sa để tìm lại những gì êm đềm xưa cũ. Nhưng chợt nhớ ra nơi đó giờ đây không còn ai nữa, trở lại làm chi cho chua xót tâm hồn. Không biết rồi đây trời phương ấy có xanh không, trăng phương đó có sáng soi vùng biển rộng, hay kể từ nay đổ nát điêu tàn, khi kẻ đi rồi không trở lại chốn xưa.
Thùy Dương ! nàng để cho tôi giữ tròn đạo nghĩa, một lần này thôi và tôi sẽ ra đi không bao giờ trở lại.
Thuỳ Dương: Nếu anh ra đi để làm một cánh chim phiêu du dưới bến trời xa lạ, thì em còn lại đi như một pho tượng đá giữa hoàng cung trống lạnh, u …

(VỌNG CỔ)
….. buồn. Tại sao trời nỡ bắt chia đôi ngã đôi đường. Tại sao chúng ta không còn những ngày thân ái cũ, mình đã hẹn hò nơi bến nước Quỳnh Sa, tay nắm tay nhau nhìn trăng đêm huyền dịu, lòng ru lòng trong nhạc khúc tình ca, chờ nửa đêm sương bạc trắng khung trời, hai đứa dắt tay nhau trở về qua lối nhỏ. Áo Vũ Cơ Hàn:
Ngày ấy, giờ đây không còn nữa, nàng nhắc mà làm gì cho hận tủi thêm thôi.
Mai mốt đây tôi sẽ đi rồi, chúc nàng được vui dầy đêm hôn lễ.
Không, nếu sự thật mình không còn với nhau, thì đừng chúc chi nhau những lời cay đắng, hãy giữ cho nhau những gì êm thắm mà mình đã tạo ra từ thuở ban đầu, dù anh có ra đi và em sẽ ở lại phương này. Em mong sao mình đối xử với nhau cho đẹp, một lần cuối cùng rồi vĩnh viễn xa nhau, nửa đêm nay trời trở gió sang xuân, sao chợt nghe tâm tư buồn trống trải, nếu năm nay mình không còn nhau nữa thì em có cần gì sống với một mùa xuân.

Đêm đã khuya rồi, xin mời Phu nhân vào trong an nghĩ.
Thuỳ Dương:
Em vẫn yêu anh. Áo Vũ Cơ Hàn: Đừng, chung quanh đây có tai mắt của quan binh. Xin Phu nhân đừng để tôi lỗi đạo. Thuỳ Dương:
Nhưng em, em… Áo Vũ Cơ Hàn: Thôi, chúc Phu nhân an giấc.
A ! Không hiểu sao ý ta muốn quên, nhưng mà lòng vẫn nhớ.


Thạch Vũ xuất hiện
Thạch Vũ:

Hãy đỡ Áo Vũ Cơ Hàn:
Kìa ! Thạch Vũ Đại Vương ông đến đây để làm gì ?

( ………………………………………)
Thạch Vũ:
Ta kéo đại đạo hải khấu về đây, để cướp lại người ta yêu. Cát Mộng Thùy Dương nàng hiện ở nơi nào? Áo Vũ Cơ Hàn:
Tôi không thể để cho ông tròn mong ước. Ngoại trừ là ông bước qua xác chết của tôi. Thạch Vũ :
Đã một lần trên bến Quỳnh Sa, ngươi đã xía vô trợ giúp gả Giang Châu, rồi bây giờ ngươi ngăn cản ta nữa sao? Áo Vũ Cơ Hàn:
Vì ở nơi đây ta có bổn phận bảo vệ cho nàng. Thạch Vũ : Bảo vệ giai nhân để chờ kẻ khác thành hôn.
Ha … ha ! Thật không ai ngu dại như ngươi vậy.
Áo Vũ Cơ Hàn:
Nhưng tôi đã hứa. Thạch Vũ :
Nghĩa là ta phải so gươm. Được ! Hãy đỡ …

(Tiếng so gươm và gươm rơi …) Áo Vũ Cơ Hàn:

Trời ! Thạch Vũ ông có sao không? Thạch Vũ :
Hình như một cánh tay ta sắp lìa khỏi xác thân.

( ………………………………………)
Áo Vũ Cơ Hàn: Thạch Vũ, Thạch Vũ ơi ! Tôi vô cùng ân hận vì tôi đã lỡ một đường gươm hại thân ông thành kẻ tật nguyền. Biết làm sao để đền lại cho ông. Thạch Vũ : Ta biết người chỉ làm bổn phận. Xét kỹ ra thì giữa chúng ta từ trước đến nay đâu có chuyện oán thù gì. Áo Vũ Cơ Hàn: Thạch Vũ, tôi rất mong ông rộng lượng thứ tha. Đó chẳng qua là chuyện đao kiếm vô tình mà kẻ theo đường võ nghiệp phải đành mang. Thạch Vũ : Phải ! Đây là hậu quả của kẻ lao thân vào nghiệp võ, và lỗi tại ta quyết tâm không từ bỏ cứ chạy đuổi theo hư ảnh tình yêu đến lạc ngõ sai …..

(VỌNG CỔ)
…….. đường. Đã làm thân chiến bại giữa tình trường, ta vẫn cứ dấn thân vào nguy hiểm, chẳng chịu thức thời tĩnh ngộ hồi tâm, để đến khi mang họa vào thân, chợt nhận biết lạc lầm thì đã muộn, hạnh phúc ở trong tầm tay ta không hề nghĩ đến, cứ mãi đắm chìm trong ảo mộng mịt mù xa.Hậu quả việc ta làm, ta vui lòng nhận lãnh, xin đừng ai bận lòng thắc mắc việc lỡ tay. Chỉ tội nghiệp Diệp Thúy Oanh nàng yêu ta tha thiết đắm say, bỏ đời xuân nữ theo ta làm cướp biển. Vậy mà trước đây ta không hề nghĩ đến để cho nàng sầu hận sống cô đơn. Giờ gặp nhau chắc nàng sẽ tủi buồn vì thân ta đã hóa ra tàn phế. Không, ta không thể đê hèn nhờ đến ai bảo vệ, dầu chỉ có một tay nhưng đâu ai dễ khinh thường. Áo Vũ Cơ Hàn:
Thạch Vũ Đại Ca… D.T.Oanh : Trời ! Thạch Vũ Đại Ca, cánh tay của anh… Ai … ai … đã gây thương tích cho đại ca. Áo Vũ Cơ Hàn
Cô nương … Tôi… tôi… D.T.Oanh : Nhà ngươi, nhà người đã hại đại ca ta, thì ta phải giết ngươi để trả thù. Thạch Vũ : Oanh muội, có ai gây thù với anh đâu mà em đòi trả, lỗi lầm này tất cả đều do anh và cánh tay này nếu có mất đi thì cũng là một bài học dạy ta ở đời.

( ………………………………………)


Đừng chạy đuổi theo ảo ảnh xa vời, đừng ao ước đua đòi. Khi tình tuyệt vọng đơn phương. D.T.Oanh :

Em muốn biết tại vì sao. Anh lại cản ngăn em, không cho em giết gả này để trả thù cho anh. Áo Vũ Cơ Hàn:
Tôi không biết nói sao cho cô nương hiểu rõ lòng. Nếu cô nương muốn trả thù, tôi cũng đành buông gươm. Thạch Vũ :
Oanh muội hãy nghe anh. Chúng ta rời khỏi nơi này làm cánh én giữa lưng trời, đi tìm lại một mùa xuân. D.T.Oanh :
Đại ca ơi ! Mùa xuân đã đến hay chưa sao cánh én vẫn cô đơn bay giữa khung trời hoang vắng. Nếu mai kia mùa xuân không đến, thì cánh én sẽ về đâu khi gió lạnh đêm ….

(VỌNG CỔ)


….sầu. Mình đã sống chung nhau qua mấy độ xuân rồi. Em đã cùng với đại ca xuôi ngược qua mấy miền sóng nước đại dương. Em đã quên mình và quên cả tương lai, chỉ mong được cùng ai đời đời chung sống. Nhưng đại ca cứ mãi mơ theo một hình bóng đã khắc sâu trong cùng tận của tâm hồn. Thạch Vũ :
Thúy Oanh hiền muội ! Ngu huynh biết rõ lòng em. D.T.Oanh :
Và hiện giờ đại ca tỉnh mộng, không mơ tưởng gì đến hình bóng xa xôi. Thạch Vũ :

Phải, kể từ đây gạt bỏ chuyện xa vời đời chim biển chúng ta quay về trùng dương bát ngát, tiếp nối mộng giang hồ giữa trời nước bao la. Chuyện qua rồi cứ để nó trôi qua đừng nhắc nhở đừng nhớ nhung thắc mắc. Chúng ta là đôi chim biển tung mây liền cánh giữa không gian dệt bức tranh tình. Thuyền ra khơi tiệc hôn lễ linh đình trên sóng nước, ta hưởng tuần trăng mật. Ánh hoa chúc lập lòe soi rõ mặt tất cả chỉ còn tình chân thật của đôi ta.

(Tiếng quân reo...)
Áo Vũ Cơ Hàn :
..…. Có lẽ quân binh phát giác sự đột nhập của hai người. Thạch Vũ :
Chúng tôi rời khỏi nơi này. Cảm ơn lòng tốt của Áo Vũ Cơ Hàn và hẹn ngày chúng ta sẽ tái ngộ. Đi … Oanh muội. Đô Đốc :
Thạch Vũ - Tên cướp Thạch Vũ đâu rồi. Áo Vũ Cơ Hàn:
Đô đốc ! đừng làm kinh động đến phu nhân. Đô Đốc :
Hư ! Gả say kia ngươi có quyền gì mà ngăn cấm ta. Áo Vũ Cơ Hàn :
Đây ! Gươm lịnh đang ở trong tay thì tôi còn quyền nơi đây. Vậy Đô đốc hãy mau ra khỏi chỗ này. Đô Đốc :

Gươm lịnh đó không còn quyền lực nữa, tất cả mọi người đòi thay đổi sứ quân. Và chính họ đã chọn ta lên nắm quyền thay Tô Ngã Giang Châu.
Đừng, đừng dại chen can thiệp chuyện người ta, hết thảy ba quân tướng sĩ đã phục tùng, một mình ngươi chống lại sẽ nát thây.
Áo Vũ Cơ Hàn:
Nhưng tôi lãnh trách nhiệm bảo vệ phu nhân thì tôi phải lo tròn. Đô Đốc :
Nghĩa là ngươi muốn chết. .. Đỡ

(Tiếng so gươm)
Thuỳ Dương:
Chuyện gì, Áo Vũ Cơ Hàn. Áo Vũ Cơ Hàn:
Đô đốc Đạo Xuyên cầm đầu xúi ba quân tạo phản. Thuỳ Dương:
Chúng ta phải làm sao đây ? Áo Vũ Cơ Hàn:
Phải rời khỏi nơi này. Đợi công tử trở về rồi sẽ liệu. Thuỳ Dương:
Vậy thì đi ngay. Áo Vũ Cơ Hàn:
Khoan… Phải để lại một dấu tích gì để báo nguy cho công tử biết. Thuỳ Dương:
À ! Chiếc áo công tử tặng tôi… Áo Vũ Cơ Hàn:
Và chiếc khăn lụa hồng này.
Phu nhân theo tôi đi hướng này, để tránh quân phản loạn.
Thuỳ Dương:
Vâng. Đô Đốc :
À ! Kìa ! Giang Châu dẫn quân trở lại. Tất cả ai về chỗ nấy im lìm như chẳng có gì xảy ra, để đợi đúng thời cơ sẽ hành động nhé. Giang Châu :
Áo Vũ Cơ Hàn. Ủa ! Đâu rồi kìa.
Hiền thê Cát Mộng Thùy Dương cũng đi đâu mất rồi.
Kìa ! Áo, khăn… thôi rồi những vật ta trao tặng tận tay họ bỏ lại đây không thèm đón nhận để rồi họ cướp đi nguồn thương yêu duy nhất mà ta chưa trao tặng nó …


(VỌNG CỔ)


…… bao giờ. Đó là tình yêu là lẽ sống cuộc đời , ta không ngờ cả hai đều phản bội, bỏ ta lại một mình với nỗi uất hận cô đơn. Tại sao họ không cướp đi tất cả ngọc ngà hay châu báu hay ngôi vị sứ quân và trả lại cho ta hình ảnh một giai nhân mà đã mấy năm qua ta thương nhớ âm thầm. Đô Đốc :
Ồ ! May quá, công tử trở về thật là đúng lúc. Giang Châu :
Đô đốc muốn nói gì.

( ………………………………………)
Đô Đốc :

Tôi muốn nói là ở nơi đây vừa mới xảy ra biến loạn, Giang thành này suýt về tay của một gả say. Công tử đã giao cho hắn được thay quyền cầm gươm lịnh, hắn liền nổi ý tham muốn đạt ngôi vị sứ quân. Tên Hải khấu Thạch Vũ được hắn kết phe. May sao tôi kịp thời phát giác được mưu gian. Giang Châu :

Công của tướng quân rồi đây ta sẽ thưởng ban trọng hậu. Còn tội của gả kia ta không thể thứ dung. Đô Đốc :
Dạ, bây giờ công tử quyết định ra sao? Giang Châu :
Đô đốc, mau ra kiểm điểm quân binh, chia ra nhiều ngõ để tìm bắt Áo Vũ Cơ Hàn và tên cướp biển. Đô Đốc :
Tên cướp biển thì có lẽ công tử giết chẳng nương tay, còn tên kia là bạn … Giang Châu :
Hắn cướp người ta yêu thì ta phải giết hắn. Giết tất cả.

(Tiếng vó ngựa)

thay đổi nội dung bởi: Vô Tình, 01-12-2008 lúc 09:26 PM.
Vô Tình is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Đã có thành viên gửi lời cám ơn đến Vô Tình vì bạn đã đăng bài:
jousty (22-12-2023)