Thơ viết cho Trịnh...
Tình Nhớ Có nghe đời nghiêng Bốn mùa thay láMột cõi đi về Cỏ xót xa đưa Còn ai với ai Bên đời hiu quạnh Như tiếng thở dài Chìm dưới cơn mưa Em đi bỏ lại con đường Ở trọ Tôi tìm tôi Cúi xuống thật gần Tình xót xa vừa Này em có nhớ : Tuổi đá buồn Du mục Vết lăn trầm Em đi trong chiều Rừng xưa đã khép Rơi lệ ru người Lặng lẽ nơi này Chiếc lá thu phai Bay đi thầm lặng Xin cho tôi Một ngày như mọi ngày Như cánh vạc bay Ru đời đi nhé Níu tay nghìn trùng Em hãy ngủ đi Như một vết thương Biết đâu nguồn cội Tưởng rằng đã quên Tình nhớ Ướt mi Vũ Quyên Cho Một Người Vừa Nằm Xuống Như cánh vạc bay tận cuối trời Ngàn thu cát bụi cũng đành thôi Tình xa biết có ai còn nhớ Một cõi đi về bỏ cuộc chơi Nắng thủy tinh còn vương trong ta Diễm xưa, tình cũ chẳng phôi pha Quỳnh hương khoe sắc muôn đời thắm Tuổi đá buồn thêm nỗi xót xa Em đứng lên gọi tên bốn mùa Bên đời hiu quạnh nắng bơ vơ Lặng lẽ nơi này lời buồn thánh Yêu dấu tan theo nỗi đợi chờ Nhìn những mùa thu đi qua nhanh Hoa vàng mấy độ héo trên cành Nghe những tàn phai giăng khắp lối Mưa hồng che lấp nắng mong manh Ở trọ, cõi này vương vấn chi Biển nhớ từ đây biết nói gì Cỏ xót xa đưa về muôn kiếp Thương tiếc ai mà lệ ướt mi. Ann Arbor, Đầu Xuân 2004 Nghiêm Xuân Cường Tiếng Chim Vườn Cũ Ru Ðời Trăm Năm .... Tưởng nhớ Trịnh Công Sơn ai có biết thu về sương khói mỏng tôi phôi pha nghìn dặm hát phương trời thương một cánh hạc gầy đêm lạnh lẽo đất hoang sơ ôm ấp vỗ về ru thân nhẹ nhàng từ đó như mây tiếng kèn xanh như một vẫy tay chào ai ở lại ai đi về cát bụi trùng dương xa thương nhớ cũng như là ... con chim hót ngọt ngào đôi cánh biếc đêm phong ba nhiệt đới cuối rừng hoang đem tiếng hát nuôi cho dòng máu chảy cho xanh tươi cây lá một phương đời cho anh em về lại kết vòng tay những vườn đêm thắp nến đón sao gầy câu hát cũ rong chơi đời bất tận mà còn đây một cõi mộng chưa đầy thôi cát bụi, thôi cũng là cát bụi ... con đường xa xiêu vẹo một thân này cơn gió thổi buổi chiều đi lặng lẽ đời bay theo những cánh vạc hao gầy mai ta lưu lạc xa ngừơi tiếng chim vườn cũ ru đời trăm năm ... Bách Diệp 9-April-2001 Saudi Arabia (Nguồn: Văn Học Nghệ Thuật ezine) Khóc Một Người Anh ngủ say trong bài ca "Tình nhớ " Anh đã về với cõi mộng bình yên Anh đi rồi, sỏi đá khóc ưu phiền Lòng giận dỗi trách hờn, người sám hối Tên anh đó vẫn muôn đời sáng chói Trong lòng người "Biển nhớ" sóng cuồng reo "Cánh vạc bay" cả sông núi nhìn theo Mây lấp lánh giọt mưa sầu ly biệt Hạt bụi nào, anh vào đời hoá kiếp Giữa tim người anh để dấu tình ca Giữa tim người bao nỗi nhớ thiết tha Anh bỏ lại, anh tìm về "Cát bụi" Anh đã nhớ, nhớ lời "Thiên thu gọi" Anh ra đi cho "Cỏ xót xa đưa" Ðôi mắt khép như "Rừng xưa đã khép" Trái tim anh ấp ủ "Ðoá vô thường" "Sẽ còn ai" nối tiếp khúc yêu thương ! Như anh viết, trong tình ca bất tử Những lời nhạc, như dòng thơ quyến rũ Quyện hồn người vạn kiếp vượt thời gian Anh nằm xuống, trong muôn ngàn tiếc nhớ "Phúc âm buồn" rạn vỡ mảnh hồn thương Bầu trời xanh nghi ngút khói trầm hương Khóc quê mẹ một giòng sông đã mất Di-Hài 01.04.2001 (Nguồn: Văn Học Nghệ Thuật ezine) Giả Tưởng Về Một Mùa Vong "Hôm nay thức dậy không còn thấy một người vó ngựa trên đời hay dấu chim bay". . . Trịnh Công Sơn Sụt sùi mưa lệ cổ trời thâm thấp chiêm bao lướt qua thềm dung tưởng cánh nhang thắp gầy ngõ tối chấm mắt đỏ rưng hội mùa vong thiên thu sì sụp Vạn niên dây tranh đàn khơi tháp cổ rêu muộn phiền tháng năm hằng hà tráo trưng vết thương vẩy ốc khêu đèn tim bấc lụn sầu ơi sầu đen ngọn gió bụng mang dạ chửa nứt gò bồi sốt da bạch đàn xanh thời xanh nguyệt chiếu trăng nguyền xanh tóc huyễn xưa xanh xanh suối đồi điệp trùng thương một người đã thác ghềnh thõng tay mấy thuở dài về hát nằm khoan hời hò khoan mắt lệ trùng vong mùa oan phế . Hoàng Xuân Sơn tháng tư hai ngàn lẻ một (Nguồn: Văn Học Nghệ Thuật ezine) Bụi Phố "Gió ơi gió ơi bay lên để bụi đường cay lòng mắt" . . . Trịnh Công Sơn Phủi trăng trên áo bụi đường trên vai bụi phố cũng dường hanh hao về đây ghé vội trúc đào mà lan khóc huệ ngất vào biển dâu con thuyền táng mạng đêm thâu bao nhiêu hờn tủi qua cầu bấy nhiêu con mắt trưa dáng nhìn chiều đường giong ô lý cũng phiêu lạc rồi sắc huyền một đóa mai côi buồn chi rẽ lặng khúc đời thụy du RỪNG XƯA ÐÃ KHÉP lại .........................từ trăm năm trừ một tuổi như lai còn?? Hoàng Xuân Sơn 12/AVR - 2001 (Nguồn: Văn Học Nghệ Thuật ezine) Chia Tay ..."ngựa buông vó - người đi chùng chân đã bao lần" ... (Trịnh Công Sơn - Dấu Chân Địa Đàng) Buồn ơi! hang hốc mắt chiều con chim chiền chiện cánh diều thiên thu sáng nghe hơi ẩm lên mù nằm tan giữa trận khật khừ thanh xuân hóa về muôn điệu phù vân chút hồn le lói tà huân bãi bờ khóc mắt ai thuở đợi chờ còn yêu dấu gọi tình thơ ánh hồng lên vời lên nữa không trung cho quỳnh hương giữa mịt mùng sa di cuối cùng buồn ở lâm ly xuôi tay rùng rợn phân kỳ liệt oanh. Hoàng Xuân Sơn (Nguồn: Trịnh Công Sơn - Một nhạc sĩ thiên tài . Bửu Ý. Nhà Xuất Bản Tuổi Trẻ 2003) Vân Ảo "Đường phượng bay mù không lối vào" Ra về dấu chỉ buồn se vân tay trầm hoặc lệ nhòe tóc tơ từ bi lòng chợt bao giờ đóa mai côi hát dại khờ tin yêu luợng đời sương chín bao nhiêu mà phiên nắng sớm chợ chiều thiên thu chừ vân trên áo cũng mù mầu hoa diệu vợi trầm tư suối nguồn ơn đời hồi một tiếng chuông cúi xin máu ngược về thương tích đầy Ra về lạnh lắm heo may vàng in dấu hóa chôn ngày biệt cư chừ trăng vẫn đọa tâm từ nhắc chi tình nguyệt giữa u uất nằm Ra về hái nguyện trăm năm hoa vân nhìn một nét rằm nguyên sơ nốt siêu thăng ở lặng tờ ở lung linh ảo hồn thơ - dại - cùng Ra về ngõ phượng thất tung mùa cây lá chợt vang lừng núi sông Hoàng Xuân Sơn (Nguồn: Trịnh Công Sơn - Một nhạc sĩ thiên tài . Bửu Ý. Nhà Xuất Bản Tuổi Trẻ 2003) Một cõi đi về, Em còn nhớ hay em đã quên Tưởng niệm Trịnh Công Sơn Bên đời hiu quạnh Ướt mi Một lần thoáng có Em đi trong chiều Cuối cùng cho một tình yêu Diễm xưa Yêu dấu tan theo Mưa hồng Ru em từng ngón xuân nồng Phôi pha Lời của giòng sông Tình sầu Ru tình Cỏ xót xa đưa Nguyệt ca Xin trả nợ người Quỳnh hương Em đi bỏ lại con đường Mưa mùa hạ Tuổi đá buồn Tình xa Vết lăn trầm Từng ngày qua Hoa vàng mấy độ Ru ta ngậm ngùi Cát bụi Cũng sẽ chìm trôi Quỳnh hương Xa dấu mặt trời Vườn xưa Biển nhớ Gọi tên bốn mùa Tình yêu tìm thấy Ðóa hoa vô thường Hạ trắng Có những con đường Một ngày như mọi ngày Thương một người Tạ ơn Còn ai với ai Ngẫu nhiên Như tiếng thở dài Ru em Phạm Vũ Thịnh Sydney 05/04/2001 (Nguồn: Văn Học Nghệ Thuật ezine) Tiễn anh 1 Thôi rồi hết chén rượu khuya Ru con bống nhỏ bên lề bóng đêm Giọng ca cao vút êm đềm Người đi cõi nhớ, cõi quên dập dồn Có hôm nào buồn nhau hơn Ôm cây đàn búng giấc hờn văng xa Bóng khuya chao đảo ngật ngà Bống ơi, bống ngủ mặn mà, bống ơi... 2 Ôm thao thức anh búng vào dây khẽ Nghe ngân nga từng giọt đắng dịu mềm Nhớ về một dáng người xưa Bên con bống nhỏ nuôi vừa mới khôn Ðêm từng đêm luống ngại ngùng Tìm quên bên chén rượu nồng chất men Ướt mi em, góc môi mềm Từ nay một cõi thần tiên một mình. Nhớ Trịnh Công Sơn Thanh Sơn (Nguồn: Văn Học Nghệ Thuật ezine) Kính Viếng Anh Sơn Bao năm giữa chốn vô thường Người đi bỏ lại con đường vô vi Một đời hát khúc tình si Một ngày gió bụi cuốn đi phong trần Cát bụi kia, cũng một lần Phôi pha để trả nợ nần thế gian Cuộc đời rồi cũng sang ngang Một đời rồi cũng lỡ làng một phen. (Tác gỉa là một sinh viên Đại học Khoa Học, đặt trên mộ Trịnh Công Sơn trong ngày đưa tang] Rừng Xưa Đã Khép Ướt mi từ tuổi đá buồn Thương một người để tơ vương kiếp người (Chiều) một mình qua phố Chiều trôi! Trùng trùng biển nhớ - khói trời mênh mông Còn tuổi nào cho em, Những mưa hồng Ru em từng ngón xuân nồng - phôi pha Dòng sông réo những tình xa Cuối trời hạ trắng em là diễm xưa Tháng năm tình xót xa vừa Vết lăn trầm đó (nhìn) những mùa thu đi Người ngồi nghe những tàn phai Người đi như cánh vạc bay nhớ về Dấu (chân) địa đàng cuối cơn mê Có ai vĩnh phúc bốn bề hư không Sống (trong đời sống) cần có một tấm lòng Sống trong đời sống (cần) dòng sông của người Tiễn nhau bằng một nụ cười Tiễn nhau với những ngậm ngùi trần gian Thôi, anh về với cội nguồn Ngô Khoai Long Xuyên (Nguồn: Trịnh Công Sơn - Một nhạc sĩ thiên tài . Bửu Ý. Nhà Xuất Bản Tuổi Trẻ 2003) Vĩnh Biệt Một Tài Năng Trăm năm nhuộm bạc mái đầu Nắng soi cánh bướm ngả màu khăn tang Đớn đau giọt lệ hai hàng Tiễn Người về chốn địa đàng xa xôi Tài hoa nở rộ đất trời Người đi để lại vạn lời tiếc thương Thênh thang về chốn thiên đường Nhân gian réo gọi vấn vương tơ lòng Tình Người muôn nỗi nhớ mong Tình Người như ánh lửa hồng đêm đông Về đâu cát bụi hư không? Cuối trời hư ảo, mênh mông đất trời ... Lời thơ ý nhạc chơi vơi Đưa người lữ khách về nơi cõi trần Lời tiên với ngọn bút thần, Ngàn năm để lại mấy vần yêu thương! Rồi Người về chốn vô thường Rồi Người bỗng thấy phố phường thênh thang Rồi Người thương tiếc nhân gian, Trách sao con tạo thời gian vô tình! Trăm năm gửi trọn ân tình "Trời cao đất rộng, một mình tôi đi!" Lê Thị Đoan Trang (Nguồn: Trịnh Công Sơn - Một nhạc sĩ thiên tài . Bửu Ý. Nhà Xuất Bản Tuổi Trẻ 2003) Bùi Giáng tặng Trịnh Công Sơn Gió mưa đưa tiễn mây ngàn Giọt chuông tang lễ khúc bàng hoàng ca Em về vô tận em xa Âm thanh tuyết lệ thiết tha gọi hồn Tầm sưu sử lịch Sương Môn Tao phùng tri ngộ sinh tồn bể dâu Ướt mi tinh thể mộng dần Đa mang nhật nguyệt tinh cầu đã rơi Em Hoàng Tử bé rong chơi Biết đâu nguồn cội là nơi em về Em người em là em mê Em về vô tận Em chê sinh tồn Lê Công Nghiệp (Nguồn: Trịnh Công Sơn - Một nhạc sĩ thiên tài . Bửu Ý. Nhà Xuất Bản Tuổi Trẻ 2003) |
Ðề: Thơ viết cho Trịnh...
Wow, không ngờ C.L lại biết quá nhiều bài thơ viết cho người nhạc sỹ tài hoa Trịnh Công Sơn nha. Mình không yêu tân nhạc lắm nhưng những bài của Trịnh Công Sơn (Khánh Ly hoặc Ngọc Lan hát ) mình thích lắm (U.H.P thì bó tay).
|
Ðề: Thơ viết cho Trịnh...
Mot so bai nhac Trinh Khanh Ly hat hay lam. Nhung mot so bai em khong cam nhan duoc cai hay (vi giong khan cua Khanh Ly). Ngoc Lan hat de nghe hon. Em cung thich nghe Ngoc Lan hat hon. Neu co dip, anh nghe Tuan Ngoc the hien, cung OK lam. Nhung UHP la gi, em khong hieu!
|
Ðề: Thơ viết cho Trịnh...
UHP la Ưng Hoàng Phúc đó!:1:
|
Ðề: Thơ viết cho Trịnh...
Trích:
Nhung bai "Ru ta ngam ngui", em thay Khanh Ngoc trinh bay duoc lam. Anh nghe thu xem. (Con may bai khac thi dung co nghe!:23: ) |
Ðề: Thơ viết cho Trịnh...
nhân thấy mọi người cao hứng nên giới thiệu 1 quyển sách khá hay anh em tìm đọc thử "Trịng Công Sơn - Rơi lệ ru người" do nhà xuất bản phụ nữ phát hành, quyển này gồm những bài tản văn do ông viết và một số bài người đời viết về ông, càng đọc những lời của Trịnh sẽ càng thấm hơn từng lời hát của ông .... mà nói thiệt nhạc Trịnh chỉ có Trịnh hát là hay nhất thôi, anh em tìm album do chính ông hát nè "như tiếng thở dài"
vài lời ngắn ngũi ai tâm đầu ý hợp, thì hẹn nhau cùng nghiền ngẫm một đêm nhạc trịnh nhé |
Ðề: Thơ viết cho Trịnh...
Trích:
TCS và Khánh Ly mỗi người hay mỗi kiểu. Em thích cả hai. Một người dịu dàng đầy suy tưởng, một người nồng nàn nhiều cảm xúc. Trịnh Vĩnh Trinh cũng được, trong sáng và nhẹ nhàng hơn 2 người kia, nhưng ko cá tính bằng. Hìhì, trẻ người non dạ k hiểu gì về nhạc Trịnh, nhưng cũng đua đòi bon chen vài câu:9: |
Ðề: Thơ viết cho Trịnh...
Chủ đề tình yêu trong nhạc Trịnh
(Bửu Ý) Từng người tình bỏ ta ra đi như những dòng sông nhỏ (hay là những bóng hồng đã đi qua đời Trịnh Công Sơn) Trịnh Công Sơn luôn là người hòa nhã với mọi người, có khi còn chịu đựng, lặng lẽ đối với ai đã xử sự không phải với mình, mong muốn người ấy hồi tâm. Đối với nữ đức tính ấy được tô đậm thêm đến mức có người bảo anh là nịnh đầm (galant). Nói chung, anh đặc biệt lịch sự, chăm chút đối với phái nữ, gần như không phân biệt, đối với em gái cũng vậy. Thêm vào đó, anh là người yêu hoa đẹp, hay nói cách khác anh là người cần yêu để yêu đời hơn, để thêm phần cảm hứng. Tôi muốn quay lại cuốn phim những người phụ nữ đi qua đời anh. Tôi tạm dùng chữ “đi qua” một cách nhẹ nhàng, không có màu sắc, không có hậu ý. Nhưng nó có thể bao hàm nhiều nghĩa khác nhau tùy theo từng trường hợp. Nó có nghĩa là ghé vào, hay là dừng lại. Nó cũng có nghĩa là yêu, là phụ, hay là ít nhiều yêu anh. Việc làm này tôi biết là việc làm hay ít dở nhiều, vì có thể gây đụng chạm và sai sót. Tôi cố gắng tránh đụng chạm, vì nhiều lẽ, bằng cách ghi tắt tên người, nhưng sẽ không tránh được sai sót vì thú thật, những năm sau cùng của đời anh tôi không gần gũi thường xuyên. Tóm lại một lời, tôi mong được sự thông cảm, rộng lượng của những người, dù muốn hay không đã góp phần quý giá của mình vào sự nghiệp của Trịnh Công Sơn. ³³³³ Giai đoạn Huế 1. Khoảng chừng 1957 – 1962. Một thiếu nữ thuộc số hoa khôi của Huế tên là N.B ở vùng phố cổ Gia Hội, thuộc lớp kín cổng cao tường. Các chàng trai đi qua đi lại trước nhà thường dòm dỏ vào, nhưng ít khi trông thấy bóng hồng. Trịnh ít thổ lộ, giữ lấy hình ảnh này riêng cho mình. Nàng có đáp ứng chăng? Một mối tình đi qua một vài trung gian thân thuộc của cả hai phía nhiều hơn là trực tiếp. Phía hữu ngạn sông Hương cũng có một hoa khôi trường Đồng Khánh và sau đó sang trường Quốc Học lớp cuối trung học. Nàng là P.T. Dáng thanh, đẹp nhất là đôi mắt, áo dài, guốc mộc, dải món tím. Vì chị của nàng là ca sĩ, Trịnh mượn cớ lân la và đến nhà. Trịnh có phen tâm sự: “Nàng có mùi thơm riêng biệt. Nàng chỉ cần im lặng đứng sau lưng mình là mình biết ngay”. Gia đình của nàng cũng mến Trịnh. Ngoài tình yêu còn có sự lui tới ca hát vui chơi. Thêm một lợi thế cho người thiếu nữ này: từ nhà cô đến trường chỉ một con đường, lại là đường đẹp nhất thành phố với hai hàng long não thơm phưng phức và xanh như ngọc (... hàng cây lá xanh gần với nhau... Mưa Hồng), nàng lại có dáng đi tuyệt đẹp, tha hồ cho Trịnh nhìn ngắm ngun ngút một con đường xanh tươi có thêm linh hồn. Gần cầu Trường Tiền có một khách sạn lớn do người Pháp xây cất từ đầu thế kỷ. Đến giữa năm 1985, phần lớn khách sạn này trở thành cơ sở của Đại học Huế, nhưng một phần nhỏ vẫn dành cho vài cửa tiệm lớn và chỗ ở riêng. Tại đây, có một thiếu nữ tên là H, bốn mùa mặc toàn lụa, nét kiêu sa, tân tiến. Vừa “rất Huế”, vừa tây Phương, nét sau này ít tìm thấy ở các thiếu nữ Huế. Nhưng người thiếu nữ gây ấn tượng sâu đậm hơn là N.V.B.D, là người “ở bên kia cầu”, bên kia con sông đào. Đây là một gia đình nhà giáo, kín cổng cao tường, nghiêm ngặt. Hai nhà ở gần nhau, cách chỉ một chiếc cầu ngắn, nhưng khó gặp nhau. Trịnh nuôi trong lòng một nỗi ấm ức khó tan. Về sau này gặp lại, thời gian nàng vào học ở Sài Gòn và mãi sau năm 1975 khi nàng từ nước ngoài về, những lần gặp ấy có gì khác hẳn rồi, bởi lẻ đơn giản là “ta không tắm hai lần trong một dòng sông”. Đây là mối tình in dấu sâu đậm hơn cả, không những thế mà thôi, tôi có cảm tưởng nó vẫn còn mãi trong anh và còn in dấu lên tất cả các mối tình khác về sau. |
Ðề: Thơ viết cho Trịnh...
Giai đoạn Sài Gòn 1. Giai đoạn 1957 – 1962. Khởi đầu là không khí vũ trường, phòng trà, phụ diễn tân nhạc gây sôi động cho Sài Gòn về đêm. Anh thích đi những nơi này với Đinh Cường, Trịnh Cung. Bạn bè là cần thiết ở đây vì cậu thanh niên non trẻ ngại đi một mình. Cô T “lai Tàu” như một phát hiện của anh về giới “ca-ve” sinh sống về đêm, nhịp sống khác thường, gia cảnh không giống ai. Không khí vũ trường như một vũ trụ mù sương với khói thuốc quyện ảo ảnh đèn màu và tiếng rúc của kèn, tạo nên một không gian gần gũi, dễ thủ thỉ tâm tình. Người thiếu nữ này gây chấn động cho anh, làm anh mền lòng.
Cũng trong không khí ấy anh gặp Thanh Thúy, ca sĩ, một người con xứ Huế vào Nam lâu ngày. Cô có khuôn mặt trái xoan đầy đặn, nhưng yếu phổi, đêm đêm về khuya thui thủi bước vào con hẻm ở đường Cao Thắng. Hình ảnh này khơi nguồn cho bài Thương Một Người của anh. Thời gian 1957 – 1959, Đài phát thanh Sài Gòn có một chương trình ca nhạc mỗi tuần một lần có tên là “Chương trình Dạ hương”, chương trình gồm toàn đơn ca của các ca sĩ thời danh như Thanh Thúy, Lệ Thanh, Châu Hà, Kim Tước... Đó là chương trình rất được chờ đón và đặc biệt hơn cả là giọng Thanh Thúy, được mệnh danh là giọng hát “liêu trai”. Ông Nguyễn Văn Trung, giáo sư đại học và chủ nhiệm tạp chí Đại học viết bài Ảo ảnh Thanh Thúy. Giai đoạn Quy Nhơn. 1962 – 1964. Đây là giai đoạn Trịnh Công Sơn sáng tác nhiều tình ca bất hủ và điều khiển hợp xướng Trường Ca Dã Tràng của anh. Hình ảnh duy nhất của người bạn gái: B.K. Các bạn khác đều rõ tình cảm này trong lòng người thanh niên xa quê chiều chiều ra ngồi bên bờ biển. Bạn anh là Đinh Cường thấu hiểu mối tình này có vẽ một bức tranh lấy tên nhan đề bài hát của anh: Biển Nhớ. Giai đoạn Bảo Lộc – Đà Lạt. Khoảng 1965 – 1970. Đầu tiên là cô nữ sinh nhỏ nhắn tên N. Ngày ngày áp sách lên ngực đi trên con đường đất đỏ đến trường hoặc đến nhà thờ. Anh là người đặc biệt bị thu hút bởi cảnh giáo đường, cảnh người đi xem lễ, tiếng chuông nhà thờ. Trong cảnh này, người thiếu nữ như tăng thêm phần diễm lệ. Thời ấy, Bảo Lộc thưa thớt người và hình như lạnh hơn bây giờ. Từ đó, anh thường lên xe đò đi Đà Lạt để phần nào trốn lạnh và trốn vắng. Tại đây, được giới thiệu trước anh làm quen với P.T.L, người thiếu nữ nhanh chóng hớp hồn anh. Đây là một thiếu nữ lạnh lùng. Môi tươi thắm nhưng không thoa son, mắt to, ít nói, ít cười, đến cả ít ngồi, thích đứng nhìn, chân thoăn thoắt, chực biến. Nhưng rõ ràng là một thiếu nữ đầy tự tin, có những suy nghĩ riêng, như có vẻ như đinh ninh rằng mối tình này sẽ không lâu. Người thiếu nữ này gợi tính hiếu kỳ ở Trịnh, khiến anh khi thì đăm chiêu, khi thì thấp thỏm. “Như Cánh Vạc Bay”, anh biết trước là như vậy. Anh khó nguôi hình ảnh này, nó sẽ trở đi trở lại trong nhiều bài khác. Khi nàng về Sài Gòn, anh nhờ người đem đến tặng một chậu hoa lan cực đẹp. Vẫn có một khoảnh cách nào đó. Như gần như xa. Ở đây, anh còn khá thân với một nữ sinh trường Bùi Thị Xuân tên là T.T. Những buổi gặp nhau ở Câu lạc bộ thể thao (La Grenouille`re), ở Sân Cù Đà Lạt sẽ được tiếp nối bằng những cuộc đi chơi ở Sài Gòn. |
Ðề: Thơ viết cho Trịnh...
Giai đoạn Huế 2. Khoảng chừng 1970 – 1975. Người năm xưa N.T.B.D có cô em đẹp, duyên, như bóng hình. Một trường hợp gần như “tình chị duyên em”. Thật ra, tình yêu này cũng gặp trắc trở như đối với chị. Hoặc tưởng chừng như hai người là một. Tình yêu ngày xưa sống dậy và trao cho người em này: D.A. Mãi sau này, sau một thời gian vắng bặt, gặp lại, Trịnh gửi lời tiếc nuối tuổi thanh xuân của cả đôi vào ca khúc Xin Trả Nợ Người.
Trịnh Công Sơn còn có cảm tình với một cô sinh viên Văn khoa mà anh đã làm quen trong một buổi văn nghệ hồi cô này còn học ở Trường trung học Jeanne d’Arc: cô tên là T.N, người thiếu nữ dễ nhận ra giữa đám đông vì cô cao lêu khêu, mái tóc dài thậm thượt, thường chụp lên đầu chiếc mũ bê-rê đỏ trông vừa xinh vừa nghịch. Với T.N (bấy giờ ở tại Cư xá Li-băng, Huế, đường Nguyễn Tri Phương, cạnh nhà thờ Xaviê), Trịnh Công Sơn hưởng được một “tình yêu học trò”, cảm thấy mình trẻ lại qua những cuộc rong chơi xe đạp lên đồi Thiên An và đã để lại 4 ca khúc (cuối 1974 và đầu 1975) chưa công bố: Về Giữa Mùa Đông Chiều Đông Theo Mùa Xuân Đến Từ Độ Yêu Người Anh còn yêu một nữ sinh viên khoa học, mệnh danh là “người đẹp Đập Đá” (tên một chiếc đập dẫn về vùng Vỹ Dạ) có tên là M.N, bạn của em gái anh. Đây là nguồn cảm hứng cho anh viết: Quỳnh Hương, Nguyệt Ca. Giai đoạn Sài Gòn 2. Khoảng chừng 1970 – 1975. Một người yêu khá bất ngờ thuộc hàng ngũ trí thức nghiêm trang: Q, bác sĩ ở nước ngoài về. Cô này lọt vào mắt xanh của mẹ anh. Có lẻ các em của anh cũng có cảm tình với cô vì cô duyên dáng, tính tình dịu dàng, giản dị, dễ chịu. Đa số thành viên trong gia đình mong anh sớm sống ổn định với cô này, nhưng đầu ốc anh vẫn còn mông lung. Nữ sĩ T.D thường lui tới với anh. Anh thích ở nhà văn này cái đầu óc thông minh, nói năng hoạt bát. Cô này có một số truyện có nhiều độc giả và được xem như một cây bút nữ nổi danh của miền Nam. Có một cô gái đáng thương làm Trịnh Công Sơn xúc động đặc biệt. Cô này tên H, ngây thơ, đẹp rực rỡ, người niềm Nam. Anh từng tặng quà và tỏ ra nhã nhặn, tế nhị đặc biệt. Giai đoạn Huế 3. Thời gian từ 1975. Một người từng hâm mộ anh nhưng chỉ sau ngày đất nước thống nhất mới có thể từ Hà nội vào Huế thăm anh: T.T.N. Cô là người chơi dương cầm có đẳng cấp, người khỏe, ngón tay dài, linh hoạt vui vẻ. Trịnh xúc động trước một tấm lòng hăm hở. Cô sẽ còn gặp anh nhiều bận ở Sài gòn, sau đó đi Pháp để hoàn thành nghiệp dĩ. Giai đoạn Sài Gòn 3. Thời gian này từ 1975. Một người quen biết trước đây xuất ngoại, sau 1975 trở về Sài gòn: Q.H. Cô này rất tình cảm, nặng lòng với quê hương, thăm hỏi anh thường xuyên, lo lắng cho sức khỏe của anh. Nhưng đây là một thiếu nữ mực thước, suy nghĩ rạch ròi. Anh cảm mến người thiếu nữ này, có phần nể trọng. Nhưng hình như cả hai người gặp nhau đều mong ai khác nữa có mặt cùng. Giữa những lời tình cảm bao giờ cũng có lời dành cho “công chuyện”. Trịnh quen biết với một cô từ phương xa đến qua sự giới thiệu của bạn Tôn Thất Văn: cô N.K.H. Đây là một gái vô tư, có khi như thể lạc lõng trước những lời nói lạ tai của người nhạc sĩ tài hoa. Nhưng cô đằm thắm, yêu Trịnh chân tình mà vẫn dè dặt. Trịnh ghi hình ảnh này vào bài hát Hoa Xuân Ca. Sau này, cô thương tiếc anh bằng hai câu thơ: Như mây như gió trên trời Ở nơi xa ấy xin người đừng quên Anh quen với cô bạn ở Pháp C.N.N, dần dần thân thiết. Có lẻ đến hồi muốn chấm dứt những ngày dài đơn độc, anh quyết định lập gia đình với cô. Trước khi làm lễ anh đưa cô, nay xem như là hôn thê ra Huế chơi, như để giới thiệu với cô một số bạn bè và thành phố quê hương mình. Chuyến đi Huế này không ngờ gặp tai nạn và biến cố giữa đường khiến anh thay đổi hẳn suy nghĩ và chương trình hôn nhân đứt đoạn. Cuộc gặp gỡ giữa Trịnh Công Sơn và cô gái người Nhật Y.M, là một “thiên tình sử”. Cô rời nước sang Việt Nam tìm gặp anh và nói ý định của mình là nghiên cứu lời nhạc của anh. Chừng ấy đủ để làm dậy tính hiếu kỳ của anh. Cô cho biết sẽ để ra 4 năm học tiếng Việt. Cô lui tới với anh tự nhiên, thoải mái. Đây là một thiếu nữ Nhật của thời đại mới. Khỏe mạnh, đi đứng lóc cóc, đóng cửa thình thình. Cô còn chơi môn bóng chuyền. Cô sang Pháp học tiếng Việt tại Đại học Paris 7. Đặng Tiến bạn của Trịnh Công Sơn là thầy của cô. Thời gian Trịnh Công Sơn có mặt ở Paris tháng 5.1989, hai người cùng hát trong đêm diễn. Cô vừa đàn vừa hát tiếng Việt. Việt học tiếng Việt của cô có kết quả rất tốt: cô phát âm khá chuẩn, viết tế nhị và sâu sắc. Luận văn của cô: Ca khúc phản chiến của Trịnh Công Sơn, dày 109 trang được bảo vệ tại Đại học Paris 7, đạt kết quả cao: 17 điểm trên 20, thuộc loại điểm cao nhất ở đại học này. Tất cả những sự việc xảy ra đều êm xuôi, đẹp đẽ, riêng cuộc tình kết thúc dở dang. Trịnh Công Sơn là người yêu cái đẹp. Anh cũng muốn em gái mình mặc đẹp. Anh nhiều phen được đề cử chấm thi về thời trang và anh phải lòng một á hậu báo Tiền Phong 1990: cô V.A. Đúng là dáng dấp một thiếu nữ đáng yêu đối với anh: đẹp, dong dỏng. Với cô này, đây là lần thứ hai Trịnh Công Sơn có ý định lập gia đình. Và cũng lần thứ hai “nửa đường đứt gánh”. Anh biết ca sĩ Hồng Nhung từ đầu những năm 90, lúc cô theo bố vào Sài gòn và học ở Đại học Tổng hợp khoa Anh. Đây là thiếu nữ duyên dáng, thông minh, có giọng ca tròn và ngọt, phát âm và luyến âm tài tình. Hồng Nhung quý mến và trân trọng anh, lắng nghe những lời hướng dẫn trong nghệ thuật và kỹ thuật ca diễn. Trịnh Công Sơn cũng vui mừng gặp được một giọng ca thể hiện được trọn vẹn những tình ý của mình trong ca khúc như Khánh Ly trước đây. Anh viết riêng cho cô mấy ca khúc có hình ảnh của “Bống”. Trịnh Công Sơn còn là họa sĩ có nét riêng của mình. Anh đã tự trình bày một số tuyển tập ca khúc của anh. Anh thích vẽ chân dung thiếu nữ. Một người mẫu sau này thường trở đi trở lại trên khung bố của anh là T.H. |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 05:07 PM. |
Website sử dụng phần mềm vBulletin phiên bản 3.6.8
do Công ty TNHH Jelsoft giữ bản quyền từ 2000 - 2024.
Hội CHS Lê Quý Đôn-Long An giữ bản quyền nội dung của website này