Cựu Học Sinh Lê Quý Đôn - Long An

Cựu Học Sinh Lê Quý Đôn - Long An (http://www.lqdlongan.com/forum/index.php)
-   Chút tình gởi gió (http://www.lqdlongan.com/forum/forumdisplay.php?f=26)
-   -   Hồ than thở (http://www.lqdlongan.com/forum/showthread.php?t=170)

DeMen 01-01-1970 07:00 AM

Hồ than thở
 
Sáng dậy trễ. Không dám đi học vì ngại cô. Lang thang trong 4rum mới biết có cái Hồ này. Nhảy ùm xuống 1 cái, vẫy vùng cho thỏa thích :rolleyes:

Dù mình không thích than thở, nhưng lực bất tòng tâm, cứ gặp chuyện gì là y như rằng lại ... than thở :P

Và những khi căng thẳng (như hôm nay <_< ) lại ước gì có ai để mà than thở. Thôi thì than với cái máy tính, với Taurus :rolleyes: , với 4rum :D

Nhiều chuyện quá, mệt, nhức đầu. Thời gian thì có hạn, việc cần làm thì nhiều. Mà cũng không biết bắt đầu từ đâu. Mặc kệ cũng không xong, mà nếu không kệ thì biết làm gì đây???? :unsure:

Nhóc ơi Nhóc à, kiếm lẹ dùm em mấy cái hình. Nội trong ngày hôm nay đó. Đừng có trốn :angry: . Méc giờ :P

Riết rồi chắc cái Hồ của chị Taurus ô nhiễm lun wé :lol:

DeMen 01-01-1970 07:00 AM

Mắc cười ghê. Vừa post bài này lên, đọc được câu Horoscope cho ngày hôm nay: Everything will be dependent on how you handle others.

Khà khà, hen-đồ sao đây? :P :rolleyes:

re_taurus 01-01-1970 07:00 AM

Đôi lúc, thấy việc bất bình nhưng hổng dám lên tiếng. Bởi lên tiếng thì lại thiệt thân. Nhưng hổng lên tiếng thì thấy ấm ức trong lòng. Tâm sự với bạn bè thì hổng được, với người thân càng hổng xong... Ngày này qua ngày khác, ấm ức cứ đầy lên, chiếm mất hết chổ của niềm vui.
Chuyện gì mà ghê gớm quá vậy? Chuyện công việc ấy mà. Cơ quan mình chia ra phe này phe nọ. Đấu đá lẫn nhau. Người ta bao giờ cũng muốn cá nhân mình có lợi, còn chuyện tập thể thì... chuyện nhỏ như con thỏ.
Đôi lúc muốn thay đổi môi trường làm việc mới quá.
Nhưng hổng dám.
Có lẽ bản lĩnh của mình còn non kém quá.
Mà kém thật.
Mình hai bàn tay trắng vào đời. Tiền bạc không có. Sự nghiệp cũng không.
Chỉ có tấm lòng.
Nhưng tấm lòng thì so với quyền lợi vật chất chỉ là "trứng chọi đá"...
Rầu ghê...

la_me_kho 01-01-1970 07:00 AM

Đã lâu lắm rồi mới trở lại diễn đàn nhỏ này. Hình như có một chút quên lãng nào đó. Một người bạn nhắn hỏi tôi đi đâu. Cám ơn bạn nhắc nhớ một góc nào đó tôi vô tình lãng quên. Lâu lắm rồi tôi không còn viết nữa, mà chỉ dành riêng hết cho công việc
Đọc lại những gì viết những năm trước, bỗng bật cười. Bởi vì, những điều mình nghĩ sẽ xảy ra, mình tưởng tượng sẽ thế này, thế kia. Và những gì đã và đang xảy ra thật thì...... :unsure: không giống tí tị nào những gì mình đã nghĩ. Phải công nhận trí tưởng tượng của con người phong phú kinh khủng. Một năm trước, mình tò mò theo dõi, chẳng nghĩ ngợi gì. Để rồi, năm nay, suy đi nghĩ lại, không hiểu tại sao người này người kia có thể làm điều này điều nọ…con người quả là sinh vật khó hiểu nhất <_<

myhanh 01-01-1970 07:00 AM

Hè hè! myhanh không dám nhảy ùm xuống cái hồ này như o Dế mèn nhà ta đâu vì myhanh không biết bơi :D sợ chết chìm trong ấy thì khốn. Do đó, myhanh chỉ dám ngồi trên mé dãy đồi thông mà than với thở thui. Nhưng mà không quên cẩn thận coi chừng dẫm phải phân ngựa :D . Hì hì :lol:
Ước gì một ngày mình được 25 tiếng đồng hồ nhỉ. Thời gian đối với mình một ngày sao quá ít. Có lẽ là không vì ai cũng có 24 tiếng mà. Chắc có lẽ myhanh làm nhiều việc quá chăng? Hình như không phải đâu!
@Demen:Cứ tưởng một mình myhanh thích đọc Horoscope chứ ! Ai dè Demen cũng thế. Hì hì. :lol:


linh mieu 01-01-1970 07:00 AM

Cô Tú Mở trong Tuổi Trẻ Cười mở quán mắc cở: "Quán mắc cở em mở bên đường, mua đi bán lại cái văn chương". Còn bạn Taurus thì lại xây Hổ than thở (hay là dời Hồ Than thở từ Đà Lạt về nên hiện nay Hồ này chỉ ..còn trong ký ức).

Không biết linhmieu tui hiện đang bị "viêm màng túi" có vào thở than được không? Ở đời, người ta "giúp lời chứ có ai giúp của cho mình đâu"? Huuuuuuuuuuuu!

DeMen 01-01-1970 07:00 AM

Trích:

Originally posted by myhanh@Feb 8 2006, 12:14 PM
vì myhanh không biết bơi  :D
[snapback]7286[/snapback]

Hihi. Lêu lêu anh myhanh. Dân miền Tây mà ko biết bơi :P (giống Mèn ghia :lol: )

Tính đến hôm nay là vừa đúng 2 tuần. Thời gian trôi qua nhọc nhằn và chậm chạp :mellow:

Taurus 01-01-1970 07:00 AM

Tết năm nay sao mà tụi nhỏ lớp mình chán vậy ta? Lớn hết rồi….định chạy sô một mình hay sao á? Đi chơi với lớp mà lạc lõng như ở giữa chợ đông người. Đi ít thì vui hơn nhiều….không loãng….lại ấm cúng. Tụi nhỏ lại hẹn đi chơi hè, tết chưa kịp hết đã vội nghĩ tới hè….đúng là những đứa trẻ lớn tuổi…..Không biết rồi có làm nên cơm cháo gì không? Nhưng thôi, cứ hy vọng……hè đến lại một niềm vui……
Mình cũng không biết bơi…….thôi chịu khó ngồi trên bờ tập quăng đá……biết đâu……

:lol: :lol: :lol:

DeMen 01-01-1970 07:00 AM

19h ... Valentine ... online ở cty ... sau một ngày dài căng thẳng, một ngày miệt mài chạy và chạy ....

Yahoo vắng lặng, chỉ còn vài người bạn cùng chỗ làm ... công việc không quá nhiều đến nỗi phải online đến giờ này, vào ngày này. Thế mà vẫn ... :P

Vừa đổi số điện thoại. Chưa kịp phát tán cho bà con. Không biết hôm nay có ai gọi vào số cũ của mình không ta? :rolleyes:

Như mọi năm, Valentine bình thường còn hơn cả weekend. Nhưng năm nay, bỗng nhiên nhận được nhiều lời chúc, bỗng nhiên bồi hồi ... :lol:

Chợt nghĩ, không biết tối nay anh làm gì, có đi chơi với ai không :unsure: ... dẫu chẳng là gì của nhau mà sao cứ muốn giận hờn ... :(

Huhu, đói bụng quá. :huh: Đi nhậu thui :D

Taurus 01-01-1970 07:00 AM

Bé Mèn ơi, ngày lễ Tình Yêu mà sao em lại ủ rũ thế? LOve is all around mà :P .Love you. :rolleyes:

DeMen 01-01-1970 07:00 AM

Trích:

Originally posted by Taurus@Feb 15 2006, 11:02 AM
Bé Mèn ơi, ngày lễ Tình Yêu mà sao em lại ủ rũ thế? LOve is all around mà :P .Love you. :rolleyes:
[snapback]7497[/snapback]

Có ủ rũ đâu chị. Chỉ hơi bâng khuâng một chút thôi :lol:

Giờ mới ủ rũ nè. Ngổn ngang trăm mối bên lòng :P . Log in vô diễn đàn để viết bài, tới lúc log in xong ... thì hổng nhớ mình định viết cái gì. Lại chui vô đây ... bắt chước chị Taurus ... wăng đá :rolleyes:

Kinh khủng nhất là lúc phải đứng nhìn may mắn vuột khỏi tầm tay ... :(

myhanh 01-01-1970 07:00 AM

Trích:

Originally posted by DeMen@Feb 15 2006, 05:58 PM
Kinh khủng nhất là lúc phải đứng nhìn may mắn vuột khỏi tầm tay ... :(

Có gì đâu mà kinh khủng vì đã gọi là may mắn thì không thuộc về mình. Nếu mình bắt được thì OK. Nếu không được thì mình cũng không mất gì.
Mà o Mèn nè! Nói nhỏ với anh là may mắn gì được không?

DeMen 01-01-1970 07:00 AM

Cám ơn anh myhanh đã chia sẻ ;)

Đúng như anh nói, bởi biết nó không thuộc về mình nên em mới gọi là may mắn (chứ lúc đầu em gõ từ "cơ hội" :P). Tự nhiên nhớ tới câu: Nếu may mắn đến, một sợi chỉ cũng dẫn nó đi được. Nếu may mắn đi, có dùng xiềng xích cũng vô ích. Dù sao thì cảm giác bất lực vẫn không dễ chịu chút nào :)

Hồi đó, thầy bói nói, số mày hay không bằng hên, nghe cũng ... tự ái :lol:

Trích:

Nói nhỏ với anh là may mắn gì được không?
Nói nhỏ là nói seo ta? .... :rolleyes:

Nghĩ lại, dạo này chẳng đóng góp được gì cho diễn đàn cả. Thờ ơ với thông tin, hờ hững với bài vở. Chỉ biết than với thở .... :angry:

Asianjokerpoker 01-01-1970 07:00 AM

Demen hình như là đang có chuyện hỏng vui hả? có chuyện gì, kể mọi người nghe với, biết đâu sẽ nhận được nhiều ý kiến của "quân sư". Taurus có vẽ có nhiều kinh nghiệm trong chuyện ..."tâm trạng bâng khuâng".... đó. :P


Taurus 01-01-1970 07:00 AM

Sao mình lại cảm thấy mệt mỏi quá thế này?
Không muốn làm gì, không muốn đi đâu, không muốn gặp ai….
Mọi chuyện đang vượt quá khả năng kiểm soát của mình…..
Một bàn tay níu chặt…………..
………………………một bờ vai ấm áp.
Như thế có lẽ sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn chăng???

:huh:

nobipotter 01-01-1970 07:00 AM

Viết một bài tốn mấy tiếng đồng mà mở new topic hoài không được...

Bực mình chửi rủa om sòm...

Diễn đàn gì mà hư 3-4 tháng rồi không chịu sửa...

Pó tay meohoang luôn....

nobipotter 01-01-1970 07:00 AM

Thân tặng bạn tôi....

Một bác sĩ trẻ mới ra trường hỏi tôi: Theo anh, em nên làm ở BV Nhi Đồng hay Bv Gia Định?

Tôi hỏi: Sao em không về Long An?

Em nhìn tôi tròn xoe đôi mắt.


Nhiều người cũng như em, cũng tròn mắt ngạc nhiên khi biết bạn tôi từ bỏ một cơ hội được công tác tại một bệnh viện lớn ở Tp HCM, mà tiếp tục công tác tại địa phương. Bạn giải thích đơn giản: Tại Tp HCM có rất nhiều bệnh viện, bệnh nhân cũng tương đối khá giả hơn, nên nếu không vào bệnh viện này thì họ sẽ vào bệnh viện khác, không có bác sĩ này họ đến bác sĩ khác. Còn ở quê, khi bệnh nhân đến gặp bác sĩ là họ thực sự cần đến bác sĩ, họ không có khả năng để đi đến những bệnh viện tuyến cao hơn, vì thế chính những nơi này mới là những nơi thật sự cần đến mình.

Sinh ra và lớn lên ở một xã vùng sâu vùng Thanh Phú Long, lớn lên cùng với hạt lúa, với trái thanh long của người nông dân, bạn rất hiểu rõ điều ấy. Suy nghĩ của bạn làm cho nhiều người ngạc nhiên, thậm chí cho rằng bạn gàn bướng. Không ngạc nhiên sao được khi bạn đã từ bỏ một cơ hội nâng cao thu nhập, nâng cao tay nghề để ... về quê đối diện khó khăn!

Thật vậy, lương hàng tháng của 1 bác sĩ sau 5 năm công tác là 720.000 đồng ( bạn được tăng lương sớm một năm vì là bác sĩ tình nguyện công tác tại vùng sâu 1 năm), cộng thêm ABC khoảng 300.000, tiền trực hàng tháng không quá 200.000 đồng. Tổng thu nhập không đủ trang trải cho những nhu cầu cơ bản nhất. Thử làm một bài tính đơn giản, tiền ăn 20.000 đồng/ ngày x 30 = 600.000đ; tiền xăng: 120.000 đồng/ tháng, điện thoại, tiền điện, tiền nứơc: 150.000/ tháng; áo quần giày, dép mỗi năm 2 bộ khoảng 500 ngàn, tính ra trung bình mỗi tháng 50.000đ, tiền đám cưới, đám tiệc, giao tiếp hàng tháng khoảng 200.000 đồng, vi chi là 1.220.000. Hết lương!

Cũng may bạn tôi ở chung nhà với anh chị, nên không phải trả tiền nhà nếu không phải mất thêm 200.000 tháng. Như vậy, bạn không còn một khoản tiền nào để tiếp tục đầu tư nâng cao tay nghề. Để tự trau dồi kiến thức, phát triển trình độ chuyên môn, hoàn thành tốt nhiệm vụ của người bác sĩ, bạn chỉ còn cách dựa vào sự hỗ trợ của gia đình. Sau năm năm ra trường, bạn đã nợ gia đình khoảng 20.000.000đ, gồm chi phí mua 1 máy vi tính (5.000.000đ), một chiếc xe honda cà tàng (10.000.000đ), trả tiền tạp chí trong nước ( 7 tạp chí mỗi năm trung bình 600.000), tiền photo, in tài liệu (300.000đ/ năm), tiền internet (100.000đ tháng), dụng cụ Y khoa, sách chuyên ngành…Trong đó, chi phí mua sách ngoại văn chiếm một phần đáng kể. Nhớ bữa, cùng bạn đi tham quan triển lãm sách Y khoa ngoại văn, thẫn thờ trước một quyển sách gốc bìa cứng, giấy láng, hình ảnh rõ nét nhưng rồi cũng đành tặc lưỡi chờ ai có sách photo xin mượn chụp lại bản F2.

Khi nhận được giấy báo trúng tuyển cao học, bạn đã thoáng băn khoăn, khi nghĩ đến khoản kinh phí cho hai năm học tập. Đành rằng Nhà nước hỗ trợ mỗi tháng 756.000 tiền ăn ở và đi lại, cộng thêm lương 720.000 nhưng cũng không thấm vào đâu so với vật giá đắt đỏ ở Sài Gòn. Mẹ già an ủi, mẹ nuôi con 2 năm nữa có thấm vào đâu so với mười mấy năm đã qua .... Nghĩ lại mà thương sự chịu đựng của bà mẹ già chốn làng quê,chắt mót từng hạt lúa, từng trái thanh long cùng góp sức nâng cao chất lượng ngành y tế.

Em nói, lương bổng không phải là lý do, vì ở SG em làm hợp đồng hoặc không công thì lương cũng chẳng cao hơn bao nhiêu. Nhưng được làm ở bệnh viện lớn cũng … hãnh diện hơn làm dưới quê.

Chợt nhớ, nhiều năm trước bạn và tôi cũng từng trăn trở vấn đề này. Mỗi người bác sĩ trẻ ra trường đều có một lý tưởng.

Có người tiếp tục học nội trú để nâng cao trình độ.

Có người vào những bệnh viện lớn để có nhiều cơ hội rèn luyện.

Có người chọn về địa phương để trực tiếp phục vụ người dân quê mình.

Có người vì hoàn cảnh ra làm trình dược viên.

Nhưng tự trong đáy lòng của mình, ai cũng có một niềm khao khát được cống hiến cho bệnh nhân.

Dù ở đâu, dù hoàn cảnh nào thì phục vụ cho lợi ích bệnh nhân vẫn là mục đích cuối cùng. Hiểu được như vậy, thì mới bỏ qua được sự phân biệt bác sĩ với trình dược viên, bác sĩ bệnh viện lớn và bệnh viện nhỏ, bác sĩ thành phố và bác sĩ tỉnh.

Vậy mà, cũng mất mấy năm, bạn và tôi mới hết mặc cảm là một bác sĩ tỉnh lẻ.

Em lại hỏi, sau năm năm đi làm, những nhiệt huyết và lý tưởng của các anh có gì thay đổi?

Tôi nói, càng đi làm, càng tiếp xúc với bệnh nhân, chúng tôi càng thấy con đường mình đã chọn là đúng đắn, càng tin tưởng vào sự lựa chọn của mình. Vì sao ư? Vì, dù em có làm việc ở đâu, trình độ và tay nghề cũng sẽ chín muồi dần cùng kinh nghiệm và nỗ lực cá nhân. Nhưng chỉ có ở đây, ngay trên quê hương mình, em mới cảm nhận được sự trưởng thành trong nhận thức và nhân cách, mới thấm thía hết ý nghĩa của mười mấy năm ăn học ...

Bombyx112 01-01-1970 07:00 AM

Khi bắt tay viết bài này Bom đã phải suy nghĩ rất nhiều ( có thể nói là Bom đã bẻ tay hơn bảy lần va xóa đi xóa lại vì ko bít có nên viết hay ko ??? ) Bom suy nghĩ về những gì anh T Hiệp đã nói . Bom có thật sự có thành kiến với các vị bác sĩ ở bệnh viện LA hay ko ??? Bom có thể khẳng định với mọi người rằng Bom ko hề có bất kì thành kiến nào với các vị bác sĩ đó cả . Bom đã xác định tư tưởng khách quan khá rõ ràng trước khi viết bài này, và bài viết này là một câu chuyện có thực mà Bom chỉ là người đứng ra tường thuật lại cho mọi người mà thôi .

Chuyện xảy ra vào hôm nay (26/02/2006) tại Khoa Nội tổng hợp phòng 617, tầng sáu bệnh viện Long An . Dì hàng xóm của Bom đang chăm sóc người chị bị bệnh của mình thì chợt người bệnh lên cơn co quấp quíu cả tay chân và không thở được, người nhà bèn chạy lên gọi bác sĩ cấp cứu còn những người chăm sóc thân nhân gần đó cũng giúp đỡ xoa bóp tay chân với hi vọng giúp người bệnh phần nào trong lúc chờ bs đến, sau một hồi chờ đợi thì cũng có một nữ bác sĩ đủng đỉnh xuất hiện, đó là bác sĩ L., mọi người trong phòng đều mừng vì cuối cùng bác sĩ cũng đến, khi vừa nhìn thấy bệnh nhân BS liền la lớn lên gần như là quát vào mặt bệnh nhân, đây là toàn bộ câu nói cả vị nữ bác sĩ trên " CÁI BÀ NÀY CỨ TỐI NGÀY MỆT MỆT HÒAI, NHÌN BÀ CÓ THẤY MỆT GÌ ĐÂU, KHÔNG THỞ ĐƯỢC LÀ TẠI ĂN KHÔNG TIÊU, TỰ MÓC HỌNG ÓI ĐI" rồi vị nữ BS nọ bỏ đi mang theo sự ngạc nhiên của mọi người trong phòng bệnh,có một bác khá lớn tuổi ở cùng phòng chiều làm mệt mà người nhà cũng chẳng dám hạy đi gọi BS,khi được hỏi tại sao thì người nhà thành thực nói " hồi sáng thấy chị của chị bị la dữ quá nên em hông dám gọi" So, Where is 2 chữ TỪ MẴU ??????

Đó là về BS còn đây là câu chuyện bên lề về Y Tá, sau khi đưa người nhà vào cấp cứu và làm thủ tục nhập viện, người dì hàng xóm của Bom đi lên lầu nhận phòng cho người bệnh được cô y tá nói là phải nằm phòng dịch vụ giá một ngày là 100 ngàn ( Bom ko bít phòng DV có gì đặc biệt ko ??), được hỏi tại sao lại phải nằm phòng Dv cô y tá trả lời tỉnh bơ rằng " PHÒNG BÌNH THƯỜNG ĐÃ ĐẦY HẾT, 4 NGƯỜI PHẢI NẰM MỘT GIƯỜNG, BÂY GIỜ CŨNG HẾT PHÒNG THƯỜNG RỒI" vì con anh con rể của người bện là công an điều tra có khá nhiều kinh nghiệm trong vụ này nên mới làm dữ lại với cô y tá là " NẤU CÔ NÓI NHƯ VẬY THÌ BÂY GIỜ CÓ AI CẤP CỨU, NHẬP VIỆN MÀ KO CÓ TIỀN NẰM PHÒNG DV 100 NGÀN MỘT NGÀY THÌ ĐUỒI KHỎI VIỆN HẢ,BÂY GIỜ CÓ CHẬT CÁCH MẤY CÔ CŨNG PHẢI SẮP CHỖ NẰM Ở PHÒNG THƯỜNG" ---------> và kết quả là bênh nhân được nằm ở phòng bình thường 1 NGƯỜI MỘT GIƯỜNG VÀ CÁC PHÒNG KẾ BÊN CÒN KHÁ NHIỀU GIƯỜNG TRỐNG MÀ NGƯỜI NHÀ BỆNH NHÂN CÓ THỂ NẰM KÉ

Và một câu chuyện về LAO CÔNG, sau khi đã ổn định cho bệnh nhân và cắt cữ một ngừoi ở lại chăm sóc,những người khá ra về, khi đi bộ đến lầu hai thì cầu thang bộ bị khóa bởi một cánh cửa sắt và một cái ổ khóa to đùng, lúc đó có một chị lao công đang đứng dựa lưng vào cửa sắt,thấy vậy mọi người nhà bệnh nhân mới lịch sự hỏi " ỦA CÔ ƠI SAO TỰ NHIÊN KHÓA CỬA VẬY, VẦY LÀM SAO ĐI XUỐNG" người LAO CÔNG tặng cho đoàn người ngu ngốc đó một cái liếc tóe lửa rồi bỏ đi tete ko thèm nói lấy một lời, quá tức giận một người trong số đó nói với theo " BỘ BV LA HẾT NGƯỜI HAY SAO MÀ MƯỚN MẤY ĐỨA CÂM VÔ LÀM LAO CÔNG" thế là mọi người xung quanh được một tràng cười đã đời và nhóm người đó được những người chung quanh nhắc nhở khéo là phải đi bằng thang máy

Nghe được cho đi bằng thang máy thì mọi người nghĩ vậy là sướng lắm rối còn bầy đặt complain gì nữa phải ko ?? nhưng xin thưa đi thang máy ở đây là 500 đồng / lượt . và điều thú vị ở đây là mọi người gần như bị bắt buộc sd thang máy, Bom nói gần như bắt buộc là vì, BV có thang bộ nhưng thừong xuyên được khóa lại với lý do gì ko rõ,lâu lâu mới được mở ra rồi lại đóng tiếp, do đó thang máy là giải pháp duy nhất cho bệnh nhân và người nhà nếu nhu ko muốn làm KING KONG.

Và một thông lệ ko thể thiếu trong các phòng bệnh là mỗi tối mọi người hùn tiền lại để bồi dưỡng cho các nữ điều dữơng

Bom vẫn bít là BV chúng ta có khá nhiều bs tâm huyết với nghề ( Bom đã từng tiếp xúc và rất ngưỡng mộ) nhưng sự thật chứng minh rằng họ quá nhỏ bé trước số lượng tiêu cực hiện nay, dù vậy Bom vẫn tin vào một sự đổi mới dù ở tương lai gần hay xa . Mong rằng các vị bs hãy để cho Bom nghe thấy những lời khen ngợi từ những người dân LA và hãy nhận từ Bom lời thỉnh cầu tha thiết " LONG AN CẦN LẮM NHỮNG VỊ BS CÓ CHỮ TÂM VỚI NGHỀ"

Vinh Loc 90A 01-01-1970 07:00 AM

Trích:

Originally posted by Bombyx112@Feb 27 2006, 12:21 AM
Khi bắt tay viết bài này Bom đã phải suy nghĩ rất nhiều ( có thể nói là Bom đã bẻ tay hơn bảy lần va xóa đi xóa lại vì ko bít có nên viết hay ko ??? ) Bom suy nghĩ về những gì anh T Hiệp đã nói . Bom có thật sự có thành kiến với các vị bác sĩ ở bệnh viện LA hay ko ??? Bom có thể khẳng định với mọi người rằng Bom ko hề có bất kì thành kiến nào với các vị bác sĩ đó cả . Bom đã xác định tư tưởng khách quan khá rõ ràng trước khi viết bài này, và bài viết này là một câu chuyện có thực mà Bom chỉ là người đứng ra tường thuật lại cho mọi người mà thôi .
...
Bom vẫn bít là BV chúng ta có khá nhiều bs tâm huyết với nghề ( Bom đã từng tiếp xúc và rất ngưỡng mộ) nhưng sự thật chứng minh rằng họ quá nhỏ bé trước số lượng tiêu cực hiện nay, dù vậy Bom vẫn tin vào một sự đổi mới dù ở tương lai gần hay xa . Mong rằng các vị bs hãy để cho Bom nghe thấy những lời khen ngợi từ những người dân LA và hãy nhận từ Bom lời thỉnh cầu tha thiết " LONG AN CẦN LẮM NHỮNG VỊ BS CÓ CHỮ TÂM VỚI NGHỀ"
[snapback]7715[/snapback]

Ngay trong ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/2 đọc được những dòng này thì hơi buồn thiệt! Nhưng biết làm sao được khi mà thực tế những chuyện như thế này vẫn có thể xảy ra hàng ngày, ở bất cứ bệnh viện nào. Do đó tôi tin những gì bạn BOM thuật lại. Có 1 lần tôi đưa người thân vào BV LA cũng gặp những cái thờ ơ như thế!!!

Tuy nhiên, đó cũng chỉ là những con sâu làm rầu nồi canh. Khổ nổi "những con sâu" này lại rơi vào "nồi canh nguội lạnh" nên không chết, trái lại nó ngày càng sinh sôi nảy nở! Giá gì đó là nồi canh nóng hổi thì hay biết mấy!

Mong lắm thay!

nobipotter 01-01-1970 07:00 AM

Hixc.. vì không mở được topic mới nên tui mới gửi tạm bài viết của tui vô Hồ Than thở.. ai dè bà con ... than phiền dữ quá...

Tôi xin phép được edit một tý trong bài viết của Bom nhe... một tý thôi, thông cảm!

Bombyx112 01-01-1970 07:00 AM

Câu chuyện mà Bom kể hoàn toàn là sự thật và người bệnh vẫn còn nằm tại phòng 617, điều quan trọng là những chuyện đó xảy ra chỉ trong vòng có 3 ngày sau ngày nhập viện, vậy nếu lấy số ngày đó mà nhân lên cho số tháng số năm thì chúng ta sẽ có vô số chuyện khôi hài đau lòng cần phải suy ngẫm . Cái tiêu cực của vấn đề ko chỉ dừng lại ở đó, Bom lấy một VD, đơn giản là về việc đóng cửa thang bộ và dùng thang máy, mọi người có nghĩ được là việc đóng cửa thang bộ ko lý do như vậy sẽ nguy hiểm như thế nào khi có hỏa hoạn xảy ra ko ??? Điều đó đã vượt xa khỏi vấn đề 500/lượt mà là vấn đề về nhân mạng . Chỉ cần 1 ví dụ nhỏ thôi chúng ta cũng nhận thấy chữ TÂM đang bị đánh mất

ThùyAn97 01-01-1970 07:00 AM

"Có những lúc, em cười thật buồn...Sao em không khóc cho lòng nhẹ nhàng hơn"... Khóc rồi thì sao chứ? Mọi việc cũng cứ thế thôi, có lẽ mình nhạy cảm quá làm gì, thôi kệ, đừng để ý nhiều!!! Thôi, vậy đành ... cười tiếp vậy!!! ^_^ ;) :D :lol: :rolleyes:

DeMen 01-01-1970 07:00 AM

Trích:

Originally posted by ThùyAn97@Feb 28 2006, 06:04 PM
Khóc rồi thì sao chứ?

thì .... lòng nhẹ nhàng hơn :lol:

Nước mắt sẽ xua tan những nặng nề, bức bối. Sẽ gột sạch những ấm ức, cho lòng thanh thản nhẹ nhõm .... đón nhận tất cả ...

Vậy thì, tại sao lại không khóc? :rolleyes: Miễn là ... đừng để ai nhìn thấy, chị An hé ;) :unsure: :D

Green Lotus 01-01-1970 07:00 AM

Chuyện xảy ra vào hôm nay (26/02/2006) tại Khoa Nội tổng hợp phòng 617, tầng sáu bệnh viện Long An . Dì hàng xóm của Bom đang chăm sóc người chị bị bệnh của mình thì chợt người bệnh lên cơn co quấp quíu cả tay chân và không thở được, người nhà bèn chạy lên gọi bác sĩ cấp cứu còn những người chăm sóc thân nhân gần đó cũng giúp đỡ xoa bóp tay chân với hi vọng giúp người bệnh phần nào trong lúc chờ bs đến, sau một hồi chờ đợi thì cũng có một nữ bác sĩ đủng đỉnh xuất hiện, đó là bác sĩ L., mọi người trong phòng đều mừng vì cuối cùng bác sĩ cũng đến, khi vừa nhìn thấy bệnh nhân BS liền la lớn lên gần như là quát vào mặt bệnh nhân, đây là toàn bộ câu nói cả vị nữ bác sĩ trên " CÁI BÀ NÀY CỨ TỐI NGÀY MỆT MỆT HÒAI, NHÌN BÀ CÓ THẤY MỆT GÌ ĐÂU, KHÔNG THỞ ĐƯỢC LÀ TẠI ĂN KHÔNG TIÊU, TỰ MÓC HỌNG ÓI ĐI" rồi vị nữ BS nọ bỏ đi mang theo sự ngạc nhiên của mọi người trong phòng bệnh,có một bác khá lớn tuổi ở cùng phòng chiều làm mệt mà người nhà cũng chẳng dám hạy đi gọi BS,khi được hỏi tại sao thì người nhà thành thực nói " hồi sáng thấy chị của chị bị la dữ quá nên em hông dám gọi" So, Where is 2 chữ TỪ MẴU ??????

Đó là về BS còn đây là câu chuyện bên lề về Y Tá, sau khi đưa người nhà vào cấp cứu và làm thủ tục nhập viện, người dì hàng xóm của Bom đi lên lầu nhận phòng cho người bệnh được cô y tá nói là phải nằm phòng dịch vụ giá một ngày là 100 ngàn ( Bom ko bít phòng DV có gì đặc biệt ko ??), được hỏi tại sao lại phải nằm phòng Dv cô y tá trả lời tỉnh bơ rằng " PHÒNG BÌNH THƯỜNG ĐÃ ĐẦY HẾT, 4 NGƯỜI PHẢI NẰM MỘT GIƯỜNG, BÂY GIỜ CŨNG HẾT PHÒNG THƯỜNG RỒI" vì con anh con rể của người bện là công an điều tra có khá nhiều kinh nghiệm trong vụ này nên mới làm dữ lại với cô y tá là " NẤU CÔ NÓI NHƯ VẬY THÌ BÂY GIỜ CÓ AI CẤP CỨU, NHẬP VIỆN MÀ KO CÓ TIỀN NẰM PHÒNG DV 100 NGÀN MỘT NGÀY THÌ ĐUỒI KHỎI VIỆN HẢ,BÂY GIỜ CÓ CHẬT CÁCH MẤY CÔ CŨNG PHẢI SẮP CHỖ NẰM Ở PHÒNG THƯỜNG" ---------> và kết quả là bênh nhân được nằm ở phòng bình thường 1 NGƯỜI MỘT GIƯỜNG VÀ CÁC PHÒNG KẾ BÊN CÒN KHÁ NHIỀU GIƯỜNG TRỐNG MÀ NGƯỜI NHÀ BỆNH NHÂN CÓ THỂ NẰM KÉ

Và một câu chuyện về LAO CÔNG, sau khi đã ổn định cho bệnh nhân và cắt cữ một ngừoi ở lại chăm sóc,những người khá ra về, khi đi bộ đến lầu hai thì cầu thang bộ bị khóa bởi một cánh cửa sắt và một cái ổ khóa to đùng, lúc đó có một chị lao công đang đứng dựa lưng vào cửa sắt,thấy vậy mọi người nhà bệnh nhân mới lịch sự hỏi " ỦA CÔ ƠI SAO TỰ NHIÊN KHÓA CỬA VẬY, VẦY LÀM SAO ĐI XUỐNG" người LAO CÔNG tặng cho đoàn người ngu ngốc đó một cái liếc tóe lửa rồi bỏ đi tete ko thèm nói lấy một lời, quá tức giận một người trong số đó nói với theo " BỘ BV LA HẾT NGƯỜI HAY SAO MÀ MƯỚN MẤY ĐỨA CÂM VÔ LÀM LAO CÔNG" thế là mọi người xung quanh được một tràng cười đã đời và nhóm người đó được những người chung quanh nhắc nhở khéo là phải đi bằng thang máy

Nghe được cho đi bằng thang máy thì mọi người nghĩ vậy là sướng lắm rối còn bầy đặt complain gì nữa phải ko ?? nhưng xin thưa đi thang máy ở đây là 500 đồng / lượt . và điều thú vị ở đây là mọi người gần như bị bắt buộc sd thang máy, Bom nói gần như bắt buộc là vì, BV có thang bộ nhưng thừong xuyên được khóa lại với lý do gì ko rõ,lâu lâu mới được mở ra rồi lại đóng tiếp, do đó thang máy là giải pháp duy nhất cho bệnh nhân và người nhà nếu nhu ko muốn làm KING KONG.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++

Va con mot chuyen nay minh muon ke voi moi nguoi nhu la viet tiep nhung chuyen ke ve thoi hach dich, cua quyen tai BV LA.

Ve NV KT X quang, Scan CT:
Minh va anh re minh cung dua me ruot anh ay vao BV LA hom mung 2 Tet, Bac gai dc chan doan la "Trieu chung tai bien" can chup CT. Mac du trong BV nay co kha nhieu BS quen va da duoc gui han hoi, tuy nhien khi minh va anh minh dua Bac gai (mot phu nu tren 60 tuoi) tu bang ca sang giuong may chup. Dieu duong theo benh tim cach tron dau mat, anh KT vien dung chong nanh, quat thao rat lon tieng vao mat benh nhan (luc nay dang nam gan nhu bat dong tren bang ca) va mat anh em minh ve viec chuyen benh nhan len giuong may chup (Trong khi dung le ra, la 1 nguoi chuyen nghiep, anh ta nen ho tro cong viec chuyen benh). Minh buc qua quat thang vao mat anh ta :"Anh nho tieng lai mot chut duoc khong, benh nhan can su yen tinh, . . . ) va the la chuyen gi da xay ra? . . . . Anh ta nho tieng lai that va rat lich su. Minh that su khong hieu, dieu minh muon noi o day co phai chang nguoi ta khong thich tu giac lich su, khong thich tu giac ton trong lan nhau?? Minh dem chuyen nay ke voi BS Tuan Anh (hs truong Tan An - ban minh cap 2 - BS truc hom ay o phong cap cuu). Ban ay chi cuoi buon va lac dau, co le trong noi canh ay "Sau nhieu hon rau, nguoi ta va rau da khong giam nhat bot sau ra vi nhung ly do gi gi do . . . thi phai". Minh chay xe di ve va ngam nghi loi 1 nguoi ban DH cua minh - dang cong tac cho S-telecom (S fone) ve phuong cach tot nhat khi giao tiep khach hang doc quyen: "Tot nhat la ta chui vao mat ho ngay lan dau gap, de lam gi? de ho khiep so, khong co co hoi khi muon chui ta vi nhung ly do te hai trong cong tac phuc vu khach hang". (Only for reference).
Anyway, it is up to you my close friend. :rolleyes:
Chuc cac ban hop mat offline vui ve.
GL

trongbangpham 01-01-1970 07:00 AM

Noi thi noi vay chu... benh nang cung vao BV Long An thoi... khong le luc nao cung chay len SG

An cay nao..ra`o cay nay...

Con trai chua hay trai ngot la` .. tuy theo so phan vay...

Hi Hi Hi....

duonghoanghiep 01-01-1970 07:00 AM

Vâng, quả thật là đáng buồn khi vẫn còn đâu đó những thái độ quan liêu cửa quyền của cơ chế cũ. Chính vì điều này mà những ngành liên quan đến dịch vụ của chúng ta còn kém xa nhiều nước, thậm chí còn kém rất nhiều so với cách làm dịch vụ của các công ty nước ngoài hoạt động ở Việt Nam. Nói ra điều này không phải là chúng ta vọng ngoại mà chúng ta cần thẳng thắng nhìn nhận những mặt còn yếu kém của mình để mà cải tiến. Có lẽ trong chúng ta ai cũng đã từng gặp phải và không ai không khỏi bực mình trước sự hách dịch của các nhân viên phòng hành chính, tài vụ khi có việc cần liên hệ ở trường, các bệnh viện, các cơ quan...Điều này gần như đã trở thành điều bình thường ở những nơi ấy.

Chúng ta ai cũng có thể dễ dàng nói câu: "Khách hàng là thượng đế" nhưng để hiểu và làm được trọn vẹn điều ấy rất khó và không phải ai cũng làm được. Chắc đã có lần chúng ta chứng kiến cảnh nhân viên phòng hành chánh hoặc tài vụ quát nạt sinh viên và thậm chí một người bảo vệ còn dám cằn nhằn thẳng vào mặt một giảng viên. Họ không quan niệm rằng cái sản phẩm mà họ đang cung cấp là dịch vụ đào tạo mà sinh viên là khách hàng và chính những người sinh viên này góp phần vào thu nhập của họ. Họ lãnh lương và có nhiệm vụ phải thực hiện những công việc trong guồng máy đó. Thay vì phải hiểu rằng nhiệm vụ của họ là hướng dẫn và giải quyết những vấn đề của khách hàng, phục vụ khách hàng thì họ lại quan niệm rằng họ có quyền ban bố cho khách hàng. Trong nền kinh tế thị trường cạnh tranh sòng phẳng, có nhiều dịch vụ để lựa chọn thì chắc chắn cách phục vụ như trên sẽ không còn phù hợp và sẽ không có cơ hội để tồn tại.

Khi vào làm một công ty liên doanh, câu đầu tiên họ bắt tôi học thuộc là "Khách hàng là người luôn đúng. Chúng ta không được cải vả thô lỗ với khách hàng vì chúng ta dẫu thắng thì người thua không phải khách hàng mà là công ty chúng ta." Cho dù họ có hơi cường điệu đôi chút nhưng điều mà họ quan niệm về cách phục vụ khách hàng quả là khác với nhiều người trong các cơ quan mà chúng ta đề cập. Họ luôn quan tâm đến sự phản hồi của khách hàng. Dù chưa đáp ứng được nhưng họ vẫn xem xét để cải tiến khi có cơ hội.

Đôi điều chia sẻ cùng mọi người.


Vinh Loc 90A 01-01-1970 07:00 AM

Trích:

Originally posted by DeMen@Feb 28 2006, 09:16 PM
thì .... lòng nhẹ nhàng hơn :lol:

Nước mắt sẽ xua tan những nặng nề, bức bối. Sẽ gột sạch những ấm ức, cho lòng thanh thản nhẹ nhõm .... đón nhận tất cả ...

Vậy thì, tại sao lại không khóc? :rolleyes: Miễn là ... đừng để ai nhìn thấy, chị An hé ;) :unsure: :D

Trích:


[snapback]7732[/snapback]

Thuở xưa, chỉ có "nước mắt của Lưu Bị" mới nên thành nên lủy. Không ngờ ngày nay cũng có ..nước mắt của con gái... Ái chà chà! Con gái mà khóc là mệt mỏi đó nhen!

Riêng tôi đang lo là quý vị than thở nhiều quá nên mấy ngày nay chẳng ai vào diễn đan..mặc dù đại hội IT đã đến rất gần!

Than ôi! "Nhân tài như lá mùa thu..."

magicboy 01-01-1970 07:00 AM

than ôi
thùy an à khóc làm chi tụi nó chửi mình đó, chửi lại đi
bom à nếu để trách thì có ngàn chuyện những để sửa thì .... chỉ cần một chữ tâm thôi , nhưng môn này trường y không có dạy nên ... tự học thôi

hỡi ơi
Long An kêu gọi, danh sĩ trốn đâu
Sự nghiệp cất đầu ,.... lòng người ai tỏ ?
Đôi lúc muốn về,... đôi khí muốn bỏ,
việc nào nhỏ , việc nào lớn ,... việc nào ích nước lợi dân,.
.. mù mù,.. mịt mịt,
thê thê ... lương lương..
Đất vô phương, người vô hướng, bản ngả khiến sai, tự thân vận động
Dân mãi trách, người mãi hạch, năng thuyết bất hành, hữu nghĩ vô suy

đành cam phận

hiểu nổi chết liền
thôi lặn xống hồ luôn

Bombyx112 01-01-1970 07:00 AM

Cái này linh tinh quá Bom ko bít post o đâu nên quăng vô đây đở vậy,mong pa con thông cảm . Bom mới phát hiện ra một điều rất ư là thú vị khi click vô cái calendar trong room thì ra trong tháng này ngoài sinh nhật của anh Bằng thì ngày 11/03 tới là ngày sinh nhật của caca magicboy, sao Bom có ông caca xấu xí vậy trời, caca định lẳng lặng ăn bánh kem một mình á, xấu quá đi thôi, ăn một mình sẽ bị đau bụng đó <_<

Bombyx112 01-01-1970 07:00 AM

post một bài rồi nhưng trong lòng vẫn còn ấm ức lắm nên Bom phải lên post thêm một bài nữa để warning anh Bằng và anh magicboy tầm SÁT THƯƠNG của việc nhấm nháp bánh kem một mình <_< sợ chưa ?????? B)

magicboy 01-01-1970 07:00 AM

trời ơi tính trốn mà củng bị truy nã nữa hihi
Bom ha
hom ay ma em kiem ra anh thi anh se cho em an banh kem khekhe

Taurus 01-01-1970 07:00 AM

Bạn đang buồn?
Bạn đang giận?
Hay bạn đang vui?
Bạn có thể trút hết tâm sự cho cái hồ than thở này…..mà không sợ bị người khác than phiền…..và hi vọng hồ than thở sẽ giúp bạn giảm stress và xoá tan mọi buồn phiền…..

PS: Ai mở hàng giúp đi rồi tới Taurus, hehehe…..

Taurus 01-01-1970 07:00 AM

Cái thằng này sao làm tui bực mình thế không biết? Lần nào lớp rủ đi họp cũng không đi, lúc nào cũng bận dzậy mà hễ bồ nó gọi một tiếng là chạy te te tới liền. Tui rủ nó không đi dzậy mà con nhỏ bạn tui không ưa chút nào đến thì nó cười tươi rói. Thiệt hổng hiểu nổi, cả chục năm là bạn bè, sướng khổ có nhau dzậy mà nó đối xử với tui như dzậy…….Chịu thôi chư sao giờ, ai biểu làm bạn nó làm chi…..????

DeMen 01-04-2006 10:12 PM

Dạo này diễn đàn bùn quá. Ngày ngày dạo qua như là một nghĩa vụ. Thấp thỏm mong chờ một luồng sinh khí mới.

Một cây làm chẳng nên non. Ai cũng bận bịu với công việc riêng của mình, thời gian dành cho diễn đàn có chăng cũng chỉ là tranh thủ. Nhưng, thử nghĩ mà xem, trong lúc đầu óc, hoặc là đang căng thẳng, hoặc là đang mệt mỏi, hay thậm chí là đang vui vẻ dễ chịu (mà những lúc như thế ít lắm), ghé vào một nơi đìu hiu thế này, ai còn hứng thú nữa????

Hứng thú ở đâu ra? Người ta chỉ có thể phát sinh cảm hứng, cảm thấy thôi thúc phải đăng nhập, viết bài, khi họ nhìn thấy ở đó một tâm hồn đồng điệu, một vấn đề gây bức xúc ... cảm hứng phải xuất phát từ trái tim chứ k thể từ nỗ lực. Cũng như, người ta chỉ có thể chia sẻ khi họ cảm thấy được thông cảm, chứ k phải nghĩ rằng sẽ được thông cảm.

Tâm huyết, nhiệt tình, tất cả cũng là phù du, bởi đó cũng chỉ là những cung bậc tình cảm của con người. Anh tình nguyện làm người đi đầu, anh tình nguyện trải lòng mình ra trước, nhưng chỉ nhận lại những im lặng đến nhức nhối, hay tệ hơn, những cái nhếch môi cười khẩy. Anh buộc phải tự hỏi, mình là ai, mình đang làm gì?

Phải chăng, anh chỉ là một kẻ khờ, cứ mải miết đi trên con đường mà mình tự cho là đúng, để rồi đến khi nhìn lại, thấy tất cả đều đã quẹo qua lối khác. Anh sống bằng gì đây, bằng lòng tin hay bằng niềm kiêu hãnh? Hay gì khác? Dù là gì đi nữa thì anh cũng k thể sống một mình.

.....

Taurus 02-04-2006 01:40 PM

Đã biết vô thường.........sao còn phiền não :rolleyes:

kienvang 02-04-2006 09:26 PM

Dế ơi, em lo cho room quá rồi đó , room vẫn vậy mà thôi,đâu cần phải viết bài nhiều là hay đâu phải không nào, mấy cái vụ tâm huyết nhiệt tình gì đó gặp nhau mới biết thôi , chứ còn trên room thì khác xa ...
Dạo này k99 (là khối trẻ năng động nhất )đang chuẩn bị tốt nghiệp nên ko có thời gian ghé room nữa , chúng ta còn nhiều chuyện phải làm lắm chứ không phải suốt ngày cứ phải ghé thăm room .
Chúc em vui hen .

Taurus 15-04-2006 01:14 PM

Cỏ xanh chẳng có ai trồng
Mà sao xanh biếc mênh mông tới trời
Bao nhiêu huỷ diệt trên đời
Cỏ xanh vẫn cứ xanh tươi tới cùng

Hãy mãi là cỏ xanh em nhé!!!


Taurus 04-06-2006 01:12 PM

MÌNH XIN LỖI
Một sớm mai thức dậy…..giật mình….choàng tỉnh….
Đêm qua….mình đã mơ….một giấc mơ có thật…..
Gần 10 năm qua, trong giấc mơ của mình chưa khi nào xuất hiện một người nào khác, ngoài bạn. Thế mà, đêm qua, sau 10 năm, một người không phải là bạn đã đi vào giấc mơ của mình, nhẹ nhàng và bỉnh thản đến mức khi giật mình tỉnh dậy, mình vẫn cứ nghĩ…..đó là hiện thực….
Trời ạ, mình chả bao giờ dám nghĩ con người ấy lại có ảnh hưởng đến mình nhiều đến vậy. Xin thề có trời là từ trước đến giờ, bạn, chỉ duy nhất bạn mới khiến mình ăn không ngon, ngủ không yên, ngày đêm thấp thỏm và tối lại nằm mơ. Vậy mà bây giờ, lại một người khác, xa lạ, chưa bao giờ nói chuyện với mình lại khiến mình nghĩ đến nhiều như vậy. Mà khốn khổ thay cho thân mình, trong cuối mỗi giấc mơ, khi nào mình cũng thấy bạn mỉm cười…..
Con người vốn tham lam và ích kỉ và mình cũng thế….nhưng sao lại là chuyện này và vào lúc này? Mình thấy ghét bản thân mình quá, mình đang đi lạc vào một khu rừng có những viên đá đầy màu sắc, mình say mê với chúng và quên mất rằng trong túi của mình, có một hòn đá cuội nhẵn thít, trơn bóng đang nằm đó, lặng lẽ chờ mình.
Mình xin lỗi bạn…….

HuuXuan96A 26-06-2006 09:13 AM

Sáng thứ Hai... lười làm việc quá !
Lang trên forum thấy cái topic này hay ghê.
Cho than 1 câu : sao tui làm biếng quá..........................!!!!!!!!!

LGi 26-06-2006 03:09 PM

Hồi đầu năm rồi vào học đại học tôi có một thời gian học quân sự tại một trung tâm giáo dục quốc phòng của Đại học quốc gia Tp.HCM, trong trung tâm ấy vẫn còn đó một xác chiếc xe tăng ban đêm khoảng 12h00 đi cầu cơ nghe nói là linh lắm, những đêm ròng thức đêm đẻ đi cầu cơ cũng vui vì phải trốn bảo vệ và tìm đường ra đó vì cũng khuất hơi xa,

ngày tháng năm..., đêm nay chúng tôi gồm những ba cô gái và 8 anh chàng thuộc dạng tin tưởng về những điều tâm linh ấy, chúng tôi phần lớn cầu về tình duyên nhưng mỗi người một ý, có hình như là hai anh chàng cũng cầu cơ và cũng trùng có một người con gái và người đó cũng trong bọn chúng tôi qua tên, nơi ở,

ngày tháng năm..., tôi chưa có lần nào cầu cơ nên cũng thử cầu cho mình một người con gái mà sau này sẽ thành bà xã nhưng qua hai lần cầu cơ khác nhau lại là hai người con gái khác nhau,

ngày tháng năm..., sau hơn ba tuần học quân sự tụi tôi cũng đi cầu cơ tiếp xem đề thi sẽ ra là cái gì, nhưng chúng tôi lại cũng bị hụt hơi, có hơn một nữa trong bọn tôi phải đi học lại vì điều tin tưởng đó...

ngày tháng năm..., tôi có quen một anh chàng, bạn ấy tên Long, là một người rất thân nhưng vì hoàn cảnh gia đình và khả năng tiếp thụ kiến thức nên Long không thể tiếp tục theo đuổi con đường học vấn được, học xong 12, Long bỏ tụi tôi để đi theo con đường riêng của mình, đi nghĩa vụ dài hạn, mọi người tưởng rằng Long vì hoàn cảnh như vậy nên đi cũng không có gì, thực chất tôi biết Long rất buồn, có thể nói tôi cũng buồn lây cho anh ấy (Long lớn hơn tôi hai tuổi), anh ta có yêu một cô gái, cô đó tên Hồng, từ hồi nhỏ chúng tôi chơi rất thân với nhau và giữa hai người có một tình cảm rất là sâu đậm không ai có thể ngăn cản hai người được nhưng sự thật quá phủ phàn, chúng tôi không thể tin được, Hồng bỏ tụi tôi ra đi, chúng tôi mật đi một người bạn, vừa buồn vừa giận, Long không trách hờn gì Hồng nhưng cô ấy lại tự trách bản thân mình...

Ở cách nhà tôi khoảng bốn cây số về Long Trì có một người thầy xem bói rất là chính xác (nhưng độ chính xác thế nào tôi không rõ), tôi chỉ biết rằng do sự xúi dục của gia đình đi xem như thế nào mà từ ấy cô Hồng không còn chơi chung với nhóm của tụi tôi, từ khi tôi lên học đại học ở ký túc xá này hơn nửa năm trời không tin tức về mọi người ở quê, hôm tết có về gặp Long, nhìn mặt anh trong già hơn trước nhiều, có lẽ hơn nửa năm không gặp, anh kể cho tôi nghe về tâm sự của anh, anh không còn liên lạc với Hồng nữa vì cô ấy hiện giờ Long cũng không biết ở phương trời nào nữa chỉ biết một điều cô ấy đã đi lấy chồng hơn hai tháng rồi, chồng của cô ấy hơn cô ấy 10 tuổi, người Hà Nội (chúng tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi), anh Long cho tôi xem bức thư mà Hồng gửi cho Long, cô ấy kể rất là nhiều nhưng tôi chỉ nhớ một chi tiết mà làm thay đổi cả cuộc sống và tình yêu của Hồng, Trong một lần đi xem bói ở Long Trì, bà thầy bói nói cô ấy hiện giờ có một người theo đuổi nhưng không thành, Hồng sẽ sung sướng hơn nếu như lấy người Hà Nội, hơn cô ít nhất là 8 tuổi...

Hồng cũng là một người rất thích chơi cầu cơ và rất tin tưởng vào điều đó, người mà cô ấy lấy tên Quân, là một giám đốc trẻ của một doanh nghiệp trên thành phố, gốc Hà Nội, hơn cô 10 tuổi...

Thật sự Long và Hồng không thành vì Hồng đã có gia đình còn Long đã đi theo tiếng gọi quê hương, hai người khó lòng gặp nhau,

Bạn có ý kiến gì về việc này không nhưng tôi lại suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 11:45 AM.

Website sử dụng phần mềm vBulletin phiên bản 3.6.8
do Công ty TNHH Jelsoft giữ bản quyền từ 2000 - 2024.
Hội CHS Lê Quý Đôn-Long An giữ bản quyền nội dung của website này