Bàn tay em
Gia tài em chỉ có bàn tay Em trao tặng cho anh từ ngày ấy Những năm tháng cùng nhau em chỉ thấy Quá khứ dài là mái tóc em đen Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay ? Bàn tay em ngón chẳng thon dài Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ Hái rau rền rau rệu nấu canh Tập vá may, tết tóc một mình Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ. Ðường tít tắp không gian như bể Anh chờ em cho em vịn bàn tay Trong tay anh, tay của em đây Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ Trời mưa lạnh tay em khép cửa Em phơi mền vá áo cho anh Tay cắm hoa, tay để treo tranh Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc Năm tháng qua đi mái đầu cực nhọc. Tay em dừng trên vầng trán lo âu. Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả Khi anh vắng bàn tay anh biết nhớ Lấy thời gian đan thành áo mong chờ Lấy thời gian em viết những dòng thơ Ðể thấy được chúng mình không chắc trở... Bàn tay em, gia tài bé nhỏ Em trao anh cùng với cuộc đời . Xuân Quỳnh |
Chị
Ði qua đường là phải trông xe Chị biết Quỳnh rất hay vô ý Bao giờ chị cũng dặn em thế Chăm cho em từng việc hàng ngày Chị trách em - khi nắm cổ tay: - Quỳnh gầy thế chẳng chịu ăn gì cả! Thấy em buồn chị buồn hơn nỗi buồn của chị Thấy em vui chị vui hơn nỗi vui của em Lớn rồi mà chị chẳng tin Chị vẫn coi em như ngày còn bé Em đã lớn vượt xa điều chị nghĩ Khổ hơn nhiều cái khổ chị lo Vui hơn nhiều cái vui chị cho Trên đường đi bước thành bước bại Nhưng mỗi bận em buồn, chị hỏi Em bảo rằng: "em mệt chút thôi". Khi đi xa giữa bom đạn tơi bời Thư em viết: "nơi này yên tĩnh quá". Em thương chị bao lâu rồi vất vả Ðêm soạn bài, ngôi trường gió hoang sơ Giữa tiếng bom thù và dưới những báo mưa Cơn sốt cháu võ vàng đôi mắt chị Nên vui buồn mà em vẫn có Bao nhọc nhằn em đã từng qua Chỉ bạn bè em viết và thơ. Em đã viết những điều em đã sống Mà trước chị em lại thường im lặng Nên chẳng bao giờ chị hiểu em Ai nói gì về em chị cũng không tin Vì chị nghĩ chị hiểu em hơn tất cả Xuân Quỳnh |
Ở trang 1 Taurus co ghi danh sách những bài thơ post trong thread này, mọi người check trước khi post để không post lại những bài đã post nghe, cám ơn đã cộng tác... :rolleyes:
|
QUÀ SINH NHẬT
Mường Mán Tặng em đôi phiến mây vàng Để che lúc nắng để quàng lúc mưa Tặng em dăm hủ yaourt Ướp thêm cho giọng chanh chua thêm bùi Tặng em câu vọng cổ mùi Giữa đường lạc giọng thành lời du ca Tặng em nụ hồng hôm qua Sáng nay nở ngát hương hoa xuân thì Tặng riêng em một lối đi Quanh năm rợp bóng cây si anh trồng Tặng em một chiếc cầu vồng Nối mơ xa với mộng gần đón đưa. Tặng em những sớm mai mưa Dằn lòng ngẫn tiếng cứ vờ không vui Tặng em khoé mắt bồi hồi Ai yêu muốn dại cả người ngẩn ngơ Tặng em thoáng nhớ bâng quơ Sớm hôm vỗ sóng tìm bờ bến ai Tặng em miếng gừng chia hai Hạt muối xẻ nửa, đêm dài chia đôi Tặng nguyên trái tim mồ côi Bơ vơ từ thuở đứng ngồi không yên Chỉ xin đôi lúm đồng tiền Và bàn tay nắm xuống thuyền sang sông. |
THƯ GỬI VỀ XUÔi-Nguyễn Duy
Anh viết cho em chiều nay tuyệt đẹp, Trăng thượng tuần ngoại tiếp đỉnh đèo mây, Rừng khẽ rì rào,gió nhè nhẹ đâu đây Chim mải miết trên đường bay gia tốc Anh viết cho em trong phòng em hình hộp Ngoài cửa sổ núi bao rừng mấy lớp, Ánh trăng vàng thường lọt chấn song thưa Soi sáng phòng anh như tỉnh như mơ.. Em có biết sau những giờ bận rộn, Lúc ban ngày pha trộn với ban đêm, Ngắm cảnh quê mình trước cảnh thiên nhiên Lòng xao xuyến một nổi buồn không xác định... Anh nhớ buổi cùng nhau làm thí nghiệm Dùng chỉ thị màu tìm điểm tương đương. Anh hỏi em:"Còn thuốc thử yêu thương Xanh hay đỏ trong môi trường yêu ghét?" Em chẳng trả lời, chỉ cười e thẹn. Mặt đỏ bừng âu yếm liếc nhìn anh. Em ơi có phản ứng nào nhanh Bằng tình cảm chúng mình khi đã bén! Từ buổi ấy hai lòng cùng ước nguyện: Sợi tơ hồng mãi liên kết đôi ta. Qua bốn năm lấy khoa Hoá làm nhà, Nay xuôi ngược tình ta luôn thắm đượm. Xuân về bướm lượn trên cành Tình yêu hoa sắc càng xanh tươi mầu. |
cái list một loạt các bài thơ ở phía trên mà Taurus bảo là viết rồi mà sao chẳng thắy đâu cả?
|
Ở trang 1 đó raykid, ngay đầu trang đó, check lại thử nha, hổm nay bận thi quá nên chờ thi xong sẽ viết tiếp danh sách, mọi người cứ post đi rồi Taurus sẽ viết mục lục. cảm ơn
|
KHÔNG HIỂU TẠI SAO TÔI LẠI THẤY XÚC ÐỘNG KHI ÐỌC BÀI "MẸ CỦA ANH" CỦA NHÀ THƠ XUÂN QUỲNH. MỞ ÐẦU TÁC GIẢ VIẾT "PHẢI ÐÂU MẸ CỦA RIÊNG ANH" VÀ KẾT THÚC "MẸ SINH ANH ÐỂ BÂY GIỜ CHO EM"... NHỮNG VẦN THƠ NHẸ NHÀNG NHƯ LỜI THỦ THỈ NHƯNG QUẢ THẬT CHẤT CHỨA BIẾT BAO TÌNH CẢM!
NẾU NHƯ CỨ TIN VÀO LỜI CỦA DÂN GIAN CÓ LẼ ÍT AI HÌNH DUNG RA ÐƯỢC MỘT LỜI TÂM TÌNH CẢM ÐỘNG ÐẾN NHƯ VẬY. NHƯNG CŨNG VÌ LỜI CỦA DÂN GIAN ÐÃ IN ÐẬM VÀO MÁU THỊT CỦA NGƯỜI TA NÊN NGƯỜI TA MỚI THẬT SỰ CẢM ÐỘNG ÐẾN NHƯ VẬY. "...MẸ SINH ANH ÐỂ BÂY GIỜ CHO EM". TAURUS CÓ THẤY ÐƯỢC CÁI HỒN CỦA BÀI THƠ, CỦA CÂU THƠ KIA KHÔNG? CHÌM ÐẮM TRONG KHÔNG GIAN CỦA Ý THƠ, TỐI THẤY MÌNH ÐANG THẬT HẠNH PHÚC. EM YÊU TÔI NHIỀU HƠN THẾ. TÔI YÊU EM CŨNG NHIỀU HƠN THẾ! THƠ CA KHIẾN NGƯỜI TA THƯ THẢ...PhanDinh |
Taurus cũng thích câu đó nhất. "Mẹ sinh anh để bây giờ cho...em" Khi yêu người ta thường ít nghĩ cho người khác, thế mà XQ đã nói ra những lời lẽ biết ơn sấu sắc về người mẹ chồng của mình, rất hay và cảm động. Vì thế khi nghe ai tỏ tình, em thích nhất câu "Cám ơn mẹ đã sinh ra anh (em)...để em (anh) được yêu thương... :rolleyes:
|
Có một thời như thế
Có một thời vừa mới bước ra Mùa xuân đã gọi mời trước cửa Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi Ðường chẳng xa, núi không mấy cách chia. Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn Trang nhật kí xé trăm lần lại viết Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau Có một thời ngay cả nỗi đau Cùng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi Mơ ước viển vông, niềm vui thơ dại Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh Và tình yêu không ai khác ngoài anh Người trai mới vài lần thoáng gặp Luôn hi vọng để rồi luôn thất vọng Tôi đã cười đã khóc những không đâu Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt... Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa Chi chút thời gian từng phút từng giờ Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết Hôm nay non, mai cỏ sẽ già. Tôi đã đi mấy chặng đường xa Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển Niềm mơ ước gửi vào trang viết Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư Em yêu anh hơn cả thời xưa (Cái thời tưởng chết vì tình ái) Em chẳng chét vì anh, em chẳng đổi Em cộng anh vào với cuộc đời em Em biết quên những chuyện đáng quên Em biết nhớ những điều em phải nhớ Hoa cúc tím trong bài hát cũ Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc. Xuân Quỳnh |
Con chả biết được đâu
Mẹ đan tấm áo nhỏ Bây giờ đang màu xuân Mẹ thêu vào chiếc khăn Cái áo và cái lá Cỏ bờ đê rất lạ Xanh như là chiêm bao Kìa bãi ngô, bãi dâu Thoáng tiếng cười đâu đó. Mẹ đi trên hè phố Nghe tiếng con đạp thầm Mẹ nghĩ đến bàn chân Và con đường tít tắp Bỗng như lên tiếng hát Từ màu mạ dưới đồng Từ hạt cây trong rừng Từ cánh buồm trên biển Thường trong nhiều câu chuyện Bố vẫn nhắc về con Bố mới mua chiếc chăn Dành riêng cho con đắp áo con bố đã giặt Thơ con bố viết rồi Các anh con hỏi hoài: - Bao giờ sinh em bé? Cả nhà mong con thế Con chả biết được đâu Mẹ ghi lại để sau Lớn lên rồi con đọc Xuân Quỳnh |
Con yêu mẹ
- Con yêu mẹ bằng ông trời Rộng lắm không bao giờ hết - Thế thì làm sao con biết Là trời ở những đâu đâu Trời rất rộng lại rất cao Mẹ mong bao giờ con tới! - Con yêu mẹ bằng Hà Nội Ðể nhớ mẹ con tìm đi Từ phố này đến phố kia Là con gặp ngay được mẹ. - Hà Nội còn là rộng quá Các đường như nhện giăng tơ Nào những phố này phố kia Gặp mẹ làm sao con gặp hết! - Con yêu mẹ bằng trường học Suốt ngày con ở đấy thôi Lúc con học, lúc con chơi Là con cũng đều có mẹ - Nhưng tối con về nhà ngủ Thế là con lại xa trường Còn mẹ ở lại một mình Thì mẹ nhớ con lắm đấy Tình mẹ cứ là hay nhớ Lúc nào cũng muốn bên con Giá có cái gì gần hơn Con yêu mẹ bằng cái đó - à mẹ ơi có con dế Luôn trong bao diêm con đây Mở ra là con thấy ngay Con yêu mẹ bằng con dế. Xuân Quỳnh |
Dẫu em biết chắc rằng anh trở lại
Thị trấn nào anh đấn chiều nay Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa Xóm nào anh sẽ đi qua Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi... Dẫu em biết rằng anh trở lại Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh. Thời gian trôi theo cánh cửa một mình Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi Một con đường vời vợi núi cùng sông Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không Chỉ lá rụng dạt dào lối phố Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ. Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên. Xuân Quỳnh |
GIẢN DỊ
Em ăn , em nói em cười Kiếp này không có hai người như em. Kinh thành quần nhiễu, hàng len Em tôi áo trắng, quần đen sơ sài Ai mà để ý vào ai Quần đen lẫn bóng, áo gai lẩn màu. Trên đời hai đứa yêu nhau Quần đen áo đẹp, áo sầu hoá vui. Tình là hạnh phúc chia đôi Hương lan kẽ đá, trăng soi dặm đường.... Đừng mong ước cả Thiên Đường Hãy xin lấy nữa tấc vườn vắng hoa. |
MẮT BUỒN
Bỏ trăng gió lại cho đời Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa Bỏ người yêu , bỏ bóng ma Bỏ hình hài của tiên nga trên trời Bây giờ riêng đối diện tôi Còn hai con mắt khóc người một con . ./. ( Bùi Giáng ) |
EM ĐI...
Em để lại bước chân Ngập ngừng ngoài khe cửa Em để lại giọt mưa Thì thầm trên mái rạ . *** Cũng vầng trăng lên mười Lặng câm lòng giếng đá Em để lại gì nữa ? Em để lại chuỗi cười Giòn tan như cốc vỡ Chảy ròng ròng trên môi . *** Em để lại cả tôi Nhưng đâu là tôi nữa Hồn cỏ may chết rồi Sau khoảng trời đã vỡ . ./. ( Phạm Công Trứ ) |
CÓ MỘT VẦNG TRĂNG CÔI THẾ LÀ EM ĐỂ LẠI. GIÁ MÀ EM LẤY ĐI CÓ ĐÂU TÔI THỔN THỨC... |
TRƯƠNG CHI
Đêm xưa có một gã khờ Ôm trăng rồi khóc trang thơ đời mình Ôm thơ rồi khóc cuộc tình Ôm tình rồi khóc một mình dưới trăng. (st) |
LÒNG MẸ
Nguyễn Văn Nghiệp-93D Chiều thứ bảy, mưa rơi, buồn da diết Lối về quê đã khuất dưới mây mù, Thuơng mẹ già tuổi hạc đã vào thu Đang mỏi mắt trông chờ tin con trẻ. Tóc đã bạc trên máy đầu của mẹ Giờ bạc thêm trong chờ đợi mỏi mòn Mẹ! Mẹ ơi! đau xé cả lòng con! Sao mưa vãnn vô tình rơi thế mãi? Con ao ước một ngày nào về lại Để mẹ già vơi bớt nổi nhớ thương, Rồi khi con từ biệt để lên trường Ôi lòng mẹ lại đau nhiều hơn nữa. |
THIẾP XUÂN
Trần Ngọc Hưởng "Gió sau gió mát sau lưng.. Có nghe bấn bíu ngập ngừng lòng ai" Đầu xuân cánh én trao tay Mênh mang là ý nằm ngoài thiếp xuân. "Dạ sao dạ nhớ người dưng..." Bó trong dòng chữ "chúc mừng..." dễ đâu! Câu ca cũ có bắc cầu Hương chùm hoa bưởi thơm lâu nói giùm "Gió sao gió mát sau lưng..." Dễ chi em dám khoe lòng mình ra Thì khoe khe khẽ thôi mà. Tặng ai góp lại hương hoa một lần! "Dạ sao dạ nhớ người dưng..." |
GỬI MẸ
Herich Haine( Tế Hanh dịch) (I) Con thường sống ngẩng cao đầu mẹ ạ Tính tình con ngang bướng kiêu kì Nếu có vị chúa nào nhìn con vào mặt Con chẳng bao giờ cúi mặt trước uy nghi Nhưng mẹ ơi, con xin thú thật Trái tim con dù kiêu hãnh thế nào Đứng trước mẹ dịu hiền chân chất Con thấy mình bé nhỏ làm sao! Có phải tinh thần mẹ diệu hiền soi thấu Như bay lên vầng ánh sáng co siêu (II) Trong cơn mê con từ mẹ, ra đi Con muốn đi cùng trời cuối đất Để tìm kiếm một tình yêu đẹp nhất Trong đôi cánh tay con sẽ ôm ghì Con tìm tình yêu khắp nơi khắp nẻo Con đập vào các cánh cửa mỏi rời tay Con đã van xin như kẻ ăn mày Mà chỉ nhận những cái nhìn lạnh lẽo Tìm không thấy tình yêu Con trở về với mẹ Tâm trí chán chê, thân thể rã rời Con bỗng thấy một tình yêu chân thật Trong đôi mắt diệu hiền của mẹ, mẹ ơi! |
LỜI THỀ CỎ MAY
Làm sao quên được tuổi thơ Tuổi vàng tuổi ngọc - tôi ngờ lời ai Thuở ấy tôi mới lên mười Còn em lên bảy theo tôi cả ngày Quần em dệt kín bông may Áo tôi đứt cúc , mực giây tím bầm Tuổi thơ chân đất đầu trần Từ trong lấm láp em thầm lớn lên Bây giờ xinh đẹp là em Em ra thành phố dần quên một thời Về quê ăn tết vừa rồi Em tôi áo chẽn , em tôi quần bò Gặp tôi em hỏi hững hờ : " Anh chưa lấy vợ , còn chờ đợi ai ? " Em đi đễ lại chuỗi cười Trong tôi vỡ một khoảng trời pha lê . Trăng vàng đêm ấy bờ đê Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may . ./. ( Phạm Công Trứ ) |
Đa Tình
Xuân Diệu Nghìn buổi sáng, bình minh se chỉ thắm Đem lòng tôi ràng rịt với xuân tươi Thuở xưa kia là con của mặt trời Tôi có lửa ở trong mình nắng đọng Đời muốn chữa cho tôi lành bệnh sống Đem tuyết sương lời lẽ buốt vào gan Tuyết sương mòn, băng giá phải trôi tan Tôi là lửa chẳng bao giờ biết nguội Tôi đã yêu từ khi chưa có tuổi Lúc chưa sinh, vơ vẩn giữa vòng đời Tôi đã yêu khi đã hết tuổi rồi Không xương vóc, chỉ huyền hồ bóng dáng Vào đêm tối, tôi sẽ làm đuốc sáng Rọi u minh tỏ rạng ánh hồn sâu Đến ru thơ bao kẻ hãy buồn đau Tìm ấp mộng những hồn sầu rã mục Hồn đông thế, tôi sợ gì cô độc! Ma với nhau thì ôm ấp cùng nhau Chuyện yêu đương bấy giờ đã hết đâu Niềm tâm sự vẫn còn như thuở sống Trong cõi lạnh lan đi bao ấm nóng Giữa hồn thường thắm thiết một ma thơ Đem nhớ nhung an ủi dưới trăng mờ Và trong gió phất phơ đi có bạn Kẻ đa tình không cần đủ thịt da Khi chết rồi, thì tôi sẽ yêu ma.... |
VÌ SAO </span>
Tặng Ðoàn Phú Tứ <span style=\'color:blue\'>Bữa trước, riêng hai dưới nắng đào, Nhìn tôi cô muốn hỏi "vì sao?" Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp Một thoáng cười yêu thoả khát khao - Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên Tôi đã đày thân giữa xứ phiền Không thể vô tình qua trước cửa Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên? Ai đem phân chất một mùi hương Hay bản cầm ca! tôi chỉ thương Chỉ lặng chuồi theo dòng xảm xúc, Như thuyền ngư phủ lạc trong sương. Làm sao cắt nghĩa được tình yêu! Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt, Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu... Cô hãy là nơi mấy khóm dừa Dầm chân trong nước, đứng say sưa; Ðể tôi là kẻ qua sa mạc Tạm lánh hè gay; - thế cũng vừa Rồi một ngày mai tôi sẽ đi. Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi! Tôi khờ khạo lắm ngu ngơ quá, Chỉ biết yêu thôi chẳng hiểu gì. Tác Giả : Xuân Diệu |
Dỗi
Xuân Diệu mặt trăng anh trả cho trời vườn hoa anh trả cho người tới thăm Hồ Tây chiều ấy mưa dầm anh xin trả lại cho năm tháng dài nhìn em trong phút giây thôi mà anh đã ngỡ đất trời buồn tênh cõi đời anh thấy nhạt thênh tưởng anh không được cùng em chung nhìn |
Dối Trá
Xuân Diệu Nói chi nữa tiếng buồn ghê gớm ấy Để lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan ? Tất cả tôi rung rẩy tựa dây đàn Nghe thỏ thẻ chính điều tôi giấu kỹ, Sợ đôi mắt điềm nhiên và diễm lệ Vâng, nói chi để khiêu lại nguồn sầu Toi ngỡ đà cạn hẳn trong bấy lâu, Để lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa Tưởng gần tàn.-Yêu ? yêu nhau ? làm chi nữa ! Tôi vẫn biết rằng tôi chẳng xứng người; Mùa xuân tôi chưa hề có hoa tươi; Tôi như chiếc thuyềnhư, hư, không bến đỗ; Tôi là một con chim không tổ, Lòng cô đơn hơn một đứa mồ côi, Nhặt nụ cười của thiên hạ, than ôi, Để tự nhủ : "ta được yêu đấy chứ". Tôi chỉ sống để hoài hoài tưởng nhớ Mãi mãi yêu, nhưng giấu giếm luôn luôn; Mà người thì,lơ đãng, dậm trên buồn, Bân đi hái những cành vui xanh thắm. Tôi biếtt lắm, trời ơi, tôi biết lắm ! Hỡi lòng dạ xâu xa như vực thẳm ! Tôi biết rằng người nói-vậy cười-chơi, Tiếng đã làm tôi tê tái cả người, Tim ngừng đập, để thu hồn nghe lắng, Máu ngừng chạy, để cho lòng bớt nặng. Tôi biết rằng, chỉ cách một ngày sau, Cây bên đường sẽ trông thấy tôi sầu, Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ. Vì vội đến kiếm tìm nhau, tôi sẽ Chỉ thấy người thương nhưng chẳng thấy tình thương. Và như màu theo nắng nhạt, như hương Theo gió mất, tình người đành tản mác. Tôi sẽ trốn, thẫn thờ, ngơ ngác, Trái tim buồn như một bãi tha ma, Gượng mỉm cười : "Người quên nghĩ rằng ta Sẽ đau đớn bởi một lời nói vội". Vì khốn nỗi ! tôi vẫn còn tin mãi Sự nhầm kia; tôi không thể không yêụ Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều : Khi người nói, tiếng người êm ái quá... Có lúc, tưởng chỉ để rơi tàn lửa, Tay vô tình gây một đám cháy to : Người tưởng buông chỉ một tiếng hẹn hò, Tôi hưởng ứng bằng vạn lời say đắm Đương rạo rực, thì thào, rối rắm Ngập lòng tôị-Mà ai ngó tới đâu : Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau, Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm ! Vậy, trót lỡ, tôi sẽ đành lẳng lặng Chịu mối tình gây lại bởi tay ai, Không cần xin, không trách móc, vì-ôi ! Tôi chẳng biết làm cho lòng cứng cỏị Cứ như thế cho đến giờ đen tối Hoa ái tình chung phận đoá hồng khô, Mà trái tim đã ghê dáng hững hờ Đã chung phận của tro tàn bếp lạnh Tôi giấu sẵn một linh hồn hiu quạnh, Cho nên, liền chiều đó, tôi hết vuị Không thấy người bằng không thấy mặt trời, Tôi ôm ngực thử tìm xem biên giới Của sầu tủị. Nhưng, hỡi người yêu hỡi ! Nó mênh mông, vô ảnh, bủa vây tôi; Yên ổn đi, thắc mắc đến đây rồi, Mơ ước tới, mà chán chường cũng lạị Và mơn trớn cả một kho ân ái, Tôi một mình đối diện với tình không Để lắng nghe tiếng khóc mất trong lòng. |
TRONG
(Từ Nguyên Thạch) Trong tôi có một ngôi nhà Trong ngôi nhà có em Trong em có nụ cười Trong nụ cười có nước mắt Trong nước mắt có tôi…. |
DIÊM
(Nguyễn Kim Anh) Có người ví tình yêu như vỏ với que diêm Nhưng em ko nghĩ thế Bởi que diêm chỉ một lần loé sang Còn vỏ bao làm cháy đến trăm lần Em ko thể là phần thẫm nơi vỏ kia Để làm sáng Rồi đốt lịm đời những que diêm mỏng mảnh Nơi hết lần này đến lần sau lấp lánh Rất đa tình rồi phụ bạc như ko Nhưng em sẵn sang làm chiếc que Dám đốt cả trái tim diêm sinh bé xíu Cháy đến tận cùng của thâm tăm trắng trẻo Dù kiếp tàn nhưng hiểu: đã được yêu! Dẫu cho anh có tham đến bao nhiêu Và sau những cuộc tình chỉ dăm ba vết xước Ko oán hờn đâu vì em tin mình được Chứ yêu nhiều, bạc phếch có gi đâu Nếu muốn suốt đời ở mãi bên nhau Thì câu ví kia xin người rút lại Bởi cái ngắn ngủi khác xa cái còn mãi mãi Mà tình yêu cần đi suốt đời… |
NGƯỜi ĐÀN BÀ ĐẾN VỚi ĐỜi ANH SAU EM
(Đoàn Ngọc Thu) Người đàn bà đến với đời anh sau em Chắc phải hơn em về mọi mặt Vì có thế anh mới đánh đổi Những hạnh phúc-khổ đau từng góp nhặt chúng mình Người đàn bà đến với đời anh sau em Chắc hẳn có một tình yêu mãnh liệt Vì thế “tiếng sét ái tình” Mới nổ ra phá vỡ bao năm tình chung sống Anh của em ơi! Em biết ko thể níu giữ nữa rồi Khi em nhìn vào mắt anh sâu thẳm Em ko còn giữ được ngọn lửa chính em đã thắp Ko đâu lời oán trách Dù anh ra đi mang của em hạnh phúc theo mình Chút hy vọng vỡ tan tành đau nhức Kĩ niệm trĩu ngực trời đêm Tình yêu ấy liệu có thể lãng quên Em đánh rơi tim mình vào quá khứ Chỉ xin anh gửi một lời nhắn nhủ Đừng làm khổ người đàn bà đến với đời anh sau em! |
VƯỜN XƯA
(Tế Hanh) Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc Hai ta ở hai đầu công tác Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa? Hai ta như ngày nắng tránh ngày mưa Như mặt trăng mặt trời cách trở Như sao hôm sao mai ko cùng ở Có bao giờ cũng trở lại vườn xưa? Hai ta như sen mùa hạ, cúc mùa thu Như tháng mười hồng, tháng năm nhãn Em theo chim em đi về tháng tám Anh theo chim cùng về với tháng ba qua Một ngày xuân em trở lại nhà Nghe mẹ nói anh có về anh hái ổi Em nhìn lên vòm cây gió thổi Lá như môi thầm thì gọi anh về Lần sau anh trở lại một ngày hè Nghe mẹ nói em có về bên giếng giặt Anh nhìn giếng giếng sâu trong vắt Nước như gương soi lẻ bóng hình anh |
NGHE EM VÀO ĐẠi HỌC
(Giang Nam) Nghe em vào đại học Nửa tin nửa ngờ tên lại trùng tên Hôm nay nhận được tin em Nét chữ nghiêng nghiêng cười trên giấy trắng Anh ngồi dậy thấy trời hửng nắng Trên hồ Gươm và trên mái đầu em Ngọn gió quê hương sông rạch dịu hiền Miền Nam em ơi, còn nhớ Kháng chiến năm nào gian khổ Đồn giặc bủa vây thôn xóm điêu tàn Trường: giặc đốt rồi, còn lại ánh trăng Giữa hai trận càn, anh dạy em học chữ Mẩu than em vẽ lên tường gạch đỏ Những lá cờ sao bên những vòm tròn Đầu nghiêng nghiêng theo nét chữ run run Có những buổi em học bài ko thuộc Anh ko mắng nhưng em buồn, em khóc Thương em anh dỗ dành “Rằng học sau này cho đuợc bằng anh Để chép bài ca, đọc thông tin tức….” Ôi ước mơ tầm thường đơn giản nhất Sao ngày xưa vẫn quá lớn em ơi! Bài ca hôm nay em chép được rồi Không phải bài “Đoàn quân đi…” thuở trước Anh chưa bước chân vào trường Đại học Chưa lên giảng đường, chưa mặc áo sinh viên Chưa biết vì sao ngày tối tiếp liền Chưa biết quê ta nơi nào nhiều quặng…. Giặc dành cho ta nhà tù bom đạn Bảy năm rồi trong máu lửa đấu tranh Thầy giáo dạy em năm trước học vần Vẫn chưa vượt quá chương trình cấp một! Vẫn chật vật với những bài số học Thư viết cho em phải xoá, sửa mấy lần Anh ko buồn vì anh biết em anh Đang ngồi thay anh dưới mái trường đại học Mai ngày nước nhà thống nhất Em lại về dạy chữ cho anh Ko phải bằng than vẽ, gạch thềm đình Ko phải phập phồng giữa vòng đai giặc Em sẽ bảo anh: cố lên gắng học Anh sẽ mỉm cười nhớ những đêm trăng Chế độ cho em đôi cánh chim bằng Và vinh dự được làm người đi trước! Anh sẽ để riêng một đêm thức suốt Kể em nghe chuyện chiến đấu miền Nam Câu chuyện mở đầu “Thuở ấy, ở quê hương Anh chỉ học có một trường :Cách Mạng….” 1961 |
Trích:
(Saigon-1966) Cho tôi lại ngày nào Trăng lên bằng ngọn cau Me tôi ngồi khâu áo Bên cây đèn dầu hao Cha tôi ngồi xem báo Phố xá vắng hiu hiu Trong đêm mùa khô ráo Tôi nghe tiếng còi tầu. Cho tôi lại chiều hè Tôi đi giữa đường quê Hai bên là hương lúa Xa xa là ngọn tre Thấp thoáng vài con nghé Tiếng nước dưới chân đê Tôi mê trời mây tía Không nghe mẹ gọi về. Cho tôi lại nhà trường Bao nhiêu là người thương Không ai thù ai oán Ai cũng bảo tôi ngoan Tôi yêu thầy tôi lắm Nhớ tiếng nói vang vang Tôi theo tà áo trắng Cô em bạn cùng trường. Cho tôi lại một mùa Mưa rơi buồn ngoại ô Ðêm đêm đèn trong ngõ Soi sáng mảnh tim khô Tôi mơ thành triệu phú Cứu vớt gái bơ vơ Tôi mơ thành thi sĩ Ðem thơ dệt mộng hờ. Cho tôi lại còn nhiều Cho tôi lại tình yêu Tôi không cần khôn khéo Tôi không đòi bao nhiêu Cho tôi lòng non yếu Dễ khóc, dễ tin theo Cho tôi thời niên thiếu Cho tôi lại từ đầu Cho đi lại từ đầu Chưa đi vội về sau Xin đi từ thơ ấu Ði vui và bên nhau Trong tim thì sôi máu Khoé mắt có trăng sao Bông hoa cài trên áo Trên môi một nguyện cầu. Cho đi lại từ đầu Chưa đi vội về sau Cho đi lại từ đầu Chưa đi vội về sau... Phạm Duy |
Trích:
(Saigon 1970) Con đường nào ta đi, với bàn chân nhỏ bé Con đường chiều thủ đô, con đường bụi mờ Con đường tuổi măng tre, nắng vàng tươi đẹp đẽ Bóng người dài trên hè, con đường tình ta đi Con đường trời mưa êm, chiếc dù che mầu tím Môi tìm làn môi ngon, nhưng còn thẹn thùng Con đường về ban trưa, tới nhà hay vào lớp Con đường của đôi mình, ôi chuyện tình thư sinh. Thế rồi cuộc đời là những cuộc tình chia xa Đi lạc vào những phía không đường về Đứng ở ngoài đầu rừng, đứng ở đầu con sông Nhớ về con đường cũ mênh mông, mênh mông Hỡi người tình học trò hỡi người tình năm xưa Bóng người từng in dấu trên đường mờ Có thuộc vạn nẻo đường, có ngại ngùng nên quên Nhớ hoài con đường cũ không tên. Con đường mộng hoa xưa, vẫn từng đôi từng lứa Con đường vào mộng mơ, con đường mặn mà Hỡi người tình Văn Khoa, bóng người trên hè phố Lá đổ để đưa đường hỡi người tình Trưng Vương Hỡi người tình Gia Long, hỡi người trong cuộc sống Con đường này xin dâng cho người bình thường Hỡi người tình xa xăm, có buồn ra mà ngắm Con đường thảnh thơi nằm nghe chuyện tình quanh năm Phạm Duy |
Chưa Quên
Như một dòng sông nhỏ Cuộc tình đã ra đi Ra đi cùng năm tháng Ra đi tít muôn trùng Ôi cuộc tình thơ mộng Chỉ còn thoáng dư âm Năm năm rồi không gặp Mười năm mất nhau không Có mất nhau không? Thời gian là lệ úa Nhỏ xuống tình không tên Hỡi người miền xa lắc Người còn nhớ hay quên Làm sao mà quên được Ánh mắt với nụ cười Đêm tình nhân huyễn mộng Tạ ơn người gối chăn Nhớ xin tạ ơn đời, nghe không! Như từng giọt máu nhỏ Trở về trái tim khô Con sông đời trăm hướng Đưa nhau tới vô thường Ra nghìn trùng nước Hẹn Tìm lại mối tơ duyên Năm năm rồi không gặp Mười năm vẫn chưa quên Vẫn nhớ, chưa quên. … Trăm năm dù lỗi hẹn Nghìn năm vẫn không quên Vẫn nhớ y nguyên |
CHIỀU
Trên đường về nhớ đầy Chiều chậm đưa chân ngày Tiếng buồn vang trong mây Chim rừng quên cất cánh Gió say tình ngây ngây Có phải sầu vạn cổ Chất trong hồn chiều nay? Tôi là người lữ khách Mầu chiều khó làm khuây Ngỡ lòng mình là rừng Ngỡ hồn mình là mây Nhớ nhà châm điếu thuốc Khói huyền bay lên cây… (Hồ Dzếnh) |
VU VƠ VỚI BIỂN
(Nguyễn Duy) I Em ạ, nhìn nhau như nhìn biển ồn ào thì chỉ gặp nửa phần chát mặn còn nửa nữa ngọt ngào trong gió nắng con mắt vô tình chả thấy được đâu II Con sóng cồn cào muối xô vào bờ bờ đẩy hắt sóng ra con sóng lùi xa để lại xô vào để nhận lại chối từ dữ dội Được thôi, cứ nhọc nhằn, đam mê và không hề giả dối tôi vui lòng để em hắt hủi cũng không hề giả dối em ạ III Biển cho ta khoảng rộng không cùng giông bão cũng không cùng em ạ Biển cho ta những con tàu, những cánh buồm những lối đi không có sẵn, không nhìn thấy bãi cạn và đá ngầm cũng không nhìn thấy Biển cho ta tình yêu vô bờ bến sóng to và gió lớn Biển cho ta rất nhiều nhưng không phải là không đòi gì cả em có ra khơi cùng tôi không.... |
Thơ duyên
Chiều mộng hoà thơ trên nhánh duyên Cây me ríu rít cặp chim chuyền Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá Thu đến-nơi nơi động tiến huyền Con đường nhỏ nhỏ gió xiêu xiêu Lả lả cành hoang nắng trở chiều Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn Lần đầu rung động nỗi thương yêu Em bước điềm nhiên không vướng chân Anh đi lững đững chẳng theo gần Vô tâm- nhưng giữa bài thơ dịu Anh với em như một cặp vần Mây biếc về đâu bay gấp gấp Con cò trên ruộng cánh phân vân Chim nghe trời rộng giang thêm cánh Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần Ai hay tuy lặng bước thu êm Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩnvậy Lòng anh thôi đã cưới lòng em Xuân Diệu |
Đây mùa thu tới
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tan Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng Đây mùa thu tới, mùa thu tới Với áo mơ phai dệt lá vàng Hơn một loài hoa đã rụng cành Trong vườn sắc đỏ rủa màu xanh Những luồng run rầy rung rinh lá Đôi nhánh khô gầy xương mong manh Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ Non xa khởi sự nhạt sương mờ Đã nghe gió buốt luồn trong gió Đã vắng người sang những chuyến đò Mây vẩn từng không chim bay đi Khí trời u uất hạn chia ly Ít nhiều thiếu nữa buồn không nói Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì Xuân Diệu |
Nguyệt cầm Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần Đàn buồn, đàn lạnh, ôi đàn chậm Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh Linh lung bóng sáng bỗng rung mình Vì nghe nương tử trong câu hát Đã chết đêm rằm theo nước xanh Thu lạnh, càng thêm nguyệt tỏ ngờ Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi Long lanh tiến sỏi vang vang hận Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người… Bốn bề ánh nhạc, biển pha lê Chiếc đảo hồn tôi rộn bốn bề Sương bạc làm thinh, khuya nín thở Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê Xuân Diệu |
Hỏi thăm quan tuần mất cướp
Tôi nghe kẻ cướp nó lèn ông Nó lại lô ông đến giữa đồng Lấy của đánh người quân tệ nhỉ Xương già da cóc có đau không? Bây giờ trót đã sầu da trán Ngày trước đi đâu mất mảy lông Thôi cũng đừng nên ki cóp nữa Kẻo mang tiếng dại với phường ngông Nguyễn Khuyến |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 07:19 PM. |
Website sử dụng phần mềm vBulletin phiên bản 3.6.8
do Công ty TNHH Jelsoft giữ bản quyền từ 2000 - 2024.
Hội CHS Lê Quý Đôn-Long An giữ bản quyền nội dung của website này