Taurus
01-01-1970, 07:00 AM
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày tôi nhập học trở lại. Một kì nghỉ hè đầy thú vị đi qua như một giấc mơ. Bây giờ ngồi nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy lòng mình nôn nao những cảm xúc kì lạ.
Cách đây 4 năm, khi ấy chúng tôi là những cô cậu học trò cuối cấp đang chuẩn bị rời ghế nhà trường, mang trong mình bao nỗi lo cho chặng đường dài phía trước. Học cùng nhau 3 năm dưới mái trường Lê Quý Đôn, nhưng có lẽ khoảng thời gian ấy không đủ dài để những người chúng tôi thân nhau và xem nhau như một gia đình, mối liên hệ của chúng tôi chỉ gói gọn trong mấy chữ “bạn-cùng-lớp”. Không biết vì sao, có lẽ vì tôi không ở KTX, không học thể dục, không ở lại trường vào những ngày học hai buổi: sáng, chiều…..Mà ngày đó cũng lạ, đâu phải thời xa xưa nào đó, lúc học cấp 2, những người bạn chúng tôi thỉnh thoảng cũng rủ nhau đi ăn kem, đi uống sinh tố, đến nhà người này, người kia ăn cơm….thế mà lên cấp 3, học cùng một lớp, ngày nào cũng gặp nhau từ sáng đến chiều, thế mà, một năm nhiều lắm thì cũng đi chơi xa một lần, mà ra đến nơi, lại mạnh người nào người ấy chơi, chẳng thấy thân thiết gì hết.
Thế rồi sang HK2 năm lớp 11 và cả năm lớp 12, hình như đoán biết tình hình không mấy khả quan của lớp, chúng tôi bắt đầu mở chiến dịch trái tim lề bên phải “giao lưu tình cảm”, và thế là sau những chuyến đi Đoi Ma, Vũng Tàu……mọi việc dường như đã bắt đầu thay đổi…..
Thế nhưng chỉ là mới bắt đầu mà đã đến ngày chia tay thì mọi việc xem như chẳng tiến triển gì mấy. Ngày cuối cùng gặp nhau, cũng tiệc tùng, cũng chia tay, cũng nước mắt……thế nhưng khi ấy, tình bạn ngày nào vẫn không phát triển lên thêm được, vẫn là ba chữ “bạn-cùng-lớp”….
Khi chia tay, mỗi đứa một nơi, mỗi người một hoàn cảnh, có lẽ khi ấy, trong trái tim của những người bạn chúng tôi mới chợt nhận ra một điều, một điều giản dị nhưng phải đến khi ra trường thì mới biết: “Chúng ta là những người bạn thân”. Có rất nhiều giải pháp đưa ra để nuôi dưỡng tình bạn đó, thế nhưng sự tồn tại của nó vô cùng nan giải. Một năm trôi qua, ai làm việc nấy, Thủ Đức chơi với Thủ Đức, Sài Gòn chơi với Sài Gòn.
Và cái ngày chúng tôi mong đợi đã đến, khi những người bạn-cùng-lớp ngày trước cùng tụ họp tại Sài Gòn, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Chúng tôi tập họp lại thành một nhóm, ăn chơi có kế hoạch đàng hoàng, và có một cái gọi là truyền thống: vào dịp hè mỗi năm, chúng tôi đi du lịch xa vài ngày với nhau. Dù có khó khăn thế nào, chúng tôi cũng cố gắng sắp xếp, đến nay đã 3 năm cùng nhau đi du lịch, chúng tôi biết rằng mình không thể nào thân hơn thế nữa. Giờ đây, chúng tôi đã vượt ra khỏi 3 chữ “bạn-cùng-lớp”, chúng tôi đã trở thành những anh, chị, em tốt của nhau. Chúng tôi gặp nhau rất thường mặc dù ai cũng có thời khoá biểu học kín đen. Gia đình của chúng tôi không nhiều, không phải 27 người như hồi còn đi học, chỉ có khoảng trên dưới 10 người, nhưng đối với chúng tôi, việc nuôi dưỡng cái cây tình bạn nở hoa và kết thành quả ngọt chẳng dễ dàng tí nào, cũng “đổ mồ hôi, sôi nước mắt”…..
Hôm qua, có 2 người bạn gọi điện cho tôi và nói rằng: “Mình cảm thấy tiếc thời gian còn học cấp 3, ước gì có thể quay trở lại……..” Tôi không nói gì mà cảm thấy lòng mình lặng đi vài giây. Chuyện này tôi đã nhận ra ngay từ khi rời ghế nhà trường và đó chính là động cơ khiến tôi lúc nào cũng tìm cách vẹn toàn nhất để níu giữ những ngưòi “bạn-cùng-lớp” đó. Có người hỏi vì sao tôi lại đứng ra để kêu gọi, rủ rê đi chơi? Tôi không biết nói thế nào, chỉ biết rằng, nếu tôi không làm việc đó, không biết ai sẽ làm, và không biết cái lớp của tôi có thể trở thành một gia đình như ngày hôm nay không nữa???
Mong rằng một ai đó của lớp chúng tôi ngày xưa, đọc được những dòng này và cũng có cảm giác “Tôi tiếc……., tôi hối hận vì bỏ lỡ………, tôi ước gì……” thì hãy đến với chúng tôi, gia đình chỉ có trên dưới 10 người, những người bạn-cùng-lớp ngày xưa……….
Cách đây 4 năm, khi ấy chúng tôi là những cô cậu học trò cuối cấp đang chuẩn bị rời ghế nhà trường, mang trong mình bao nỗi lo cho chặng đường dài phía trước. Học cùng nhau 3 năm dưới mái trường Lê Quý Đôn, nhưng có lẽ khoảng thời gian ấy không đủ dài để những người chúng tôi thân nhau và xem nhau như một gia đình, mối liên hệ của chúng tôi chỉ gói gọn trong mấy chữ “bạn-cùng-lớp”. Không biết vì sao, có lẽ vì tôi không ở KTX, không học thể dục, không ở lại trường vào những ngày học hai buổi: sáng, chiều…..Mà ngày đó cũng lạ, đâu phải thời xa xưa nào đó, lúc học cấp 2, những người bạn chúng tôi thỉnh thoảng cũng rủ nhau đi ăn kem, đi uống sinh tố, đến nhà người này, người kia ăn cơm….thế mà lên cấp 3, học cùng một lớp, ngày nào cũng gặp nhau từ sáng đến chiều, thế mà, một năm nhiều lắm thì cũng đi chơi xa một lần, mà ra đến nơi, lại mạnh người nào người ấy chơi, chẳng thấy thân thiết gì hết.
Thế rồi sang HK2 năm lớp 11 và cả năm lớp 12, hình như đoán biết tình hình không mấy khả quan của lớp, chúng tôi bắt đầu mở chiến dịch trái tim lề bên phải “giao lưu tình cảm”, và thế là sau những chuyến đi Đoi Ma, Vũng Tàu……mọi việc dường như đã bắt đầu thay đổi…..
Thế nhưng chỉ là mới bắt đầu mà đã đến ngày chia tay thì mọi việc xem như chẳng tiến triển gì mấy. Ngày cuối cùng gặp nhau, cũng tiệc tùng, cũng chia tay, cũng nước mắt……thế nhưng khi ấy, tình bạn ngày nào vẫn không phát triển lên thêm được, vẫn là ba chữ “bạn-cùng-lớp”….
Khi chia tay, mỗi đứa một nơi, mỗi người một hoàn cảnh, có lẽ khi ấy, trong trái tim của những người bạn chúng tôi mới chợt nhận ra một điều, một điều giản dị nhưng phải đến khi ra trường thì mới biết: “Chúng ta là những người bạn thân”. Có rất nhiều giải pháp đưa ra để nuôi dưỡng tình bạn đó, thế nhưng sự tồn tại của nó vô cùng nan giải. Một năm trôi qua, ai làm việc nấy, Thủ Đức chơi với Thủ Đức, Sài Gòn chơi với Sài Gòn.
Và cái ngày chúng tôi mong đợi đã đến, khi những người bạn-cùng-lớp ngày trước cùng tụ họp tại Sài Gòn, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Chúng tôi tập họp lại thành một nhóm, ăn chơi có kế hoạch đàng hoàng, và có một cái gọi là truyền thống: vào dịp hè mỗi năm, chúng tôi đi du lịch xa vài ngày với nhau. Dù có khó khăn thế nào, chúng tôi cũng cố gắng sắp xếp, đến nay đã 3 năm cùng nhau đi du lịch, chúng tôi biết rằng mình không thể nào thân hơn thế nữa. Giờ đây, chúng tôi đã vượt ra khỏi 3 chữ “bạn-cùng-lớp”, chúng tôi đã trở thành những anh, chị, em tốt của nhau. Chúng tôi gặp nhau rất thường mặc dù ai cũng có thời khoá biểu học kín đen. Gia đình của chúng tôi không nhiều, không phải 27 người như hồi còn đi học, chỉ có khoảng trên dưới 10 người, nhưng đối với chúng tôi, việc nuôi dưỡng cái cây tình bạn nở hoa và kết thành quả ngọt chẳng dễ dàng tí nào, cũng “đổ mồ hôi, sôi nước mắt”…..
Hôm qua, có 2 người bạn gọi điện cho tôi và nói rằng: “Mình cảm thấy tiếc thời gian còn học cấp 3, ước gì có thể quay trở lại……..” Tôi không nói gì mà cảm thấy lòng mình lặng đi vài giây. Chuyện này tôi đã nhận ra ngay từ khi rời ghế nhà trường và đó chính là động cơ khiến tôi lúc nào cũng tìm cách vẹn toàn nhất để níu giữ những ngưòi “bạn-cùng-lớp” đó. Có người hỏi vì sao tôi lại đứng ra để kêu gọi, rủ rê đi chơi? Tôi không biết nói thế nào, chỉ biết rằng, nếu tôi không làm việc đó, không biết ai sẽ làm, và không biết cái lớp của tôi có thể trở thành một gia đình như ngày hôm nay không nữa???
Mong rằng một ai đó của lớp chúng tôi ngày xưa, đọc được những dòng này và cũng có cảm giác “Tôi tiếc……., tôi hối hận vì bỏ lỡ………, tôi ước gì……” thì hãy đến với chúng tôi, gia đình chỉ có trên dưới 10 người, những người bạn-cùng-lớp ngày xưa……….