PDA

View Full Version : Khoa học VN: Cần thẳng thắn nhìn nhận vị thế yếu kém


nhk
27-10-2008, 12:19 PM
Lời bàn: Muốn trở thành con rồng kinh tế Hàn Quốc, người Hàn mất vài chục năm để xây dựng nền tảng và phát triển KHCT để ngày nay có ô tô Hàn, điện thoại Hàn, đồ điện tử Hàn....
Việt Nam hơn chục năm nay được nhắc tới là con hổ tương lai hay gần đây là cơ hội ra biển lớn. Vậy bạn nghĩ gì về cơ hội phát triển của quốc gia và trách nhiệm của giới trẻ trước thực tế của nền Khoa Học Kỹ Thuật của nước nhà?

.............................................
Trích từ bài viết đăng trên VietnamNet:
............................................
Báo cáo của nhóm chuyên gia ĐH Harvard viết đầu năm 2008, dựa trên thống kê số bài báo và số bằng sáng chế đăng ký quốc tế của VN trong so sánh với quốc tế, cụ thể là với các nước láng giềng của chúng ta, đã nhận định: “Sử dụng mọi thước đo khách quan, dường như nền KH&CN của VN là một thất bại”.

400 triệu USD/năm nhưng chỉ có gần 5.000 công bố quốc tế
Trên thực tế quốc tế, tuy số bài báo và sáng chế không phản ánh hết các hoạt động KH&CN của một quốc gia nhưng lại phản ánh được trình độ KH&CN và cả triển vọng vươn lên của nước đó một cách khá chính xác.


Trong năm 2007, đã có 4.667 bài báo khoa học có tác giả là người Việt Nam được công bố quốc tế. Các bài báo này thưộc nhiều lĩnh vực khác nhau từ Toán, Lý, Hóa, Dược, Kỹ thuật, Kinh tế, Môi trường… cho đến khoa học xã hội, khoa học máy tính, chứ không phải chỉ các lĩnh vực lý thuyết như ngụy biện của một số người ở ta.
Các công bố quốc tế của Việt Nam là rất yếu, chỉ cỡ 1/3 con số tương ứng của Mã Lai (trong khi số dân nước ta lớn hơn 3 lần số dân Mã Lai), 1/5 số bài của Thái Lan, dưới 1/11 của quốc đảo Singapore, 1/45 của Hàn Quốc, 1/110 của Trung Quốc (số dân VN bằng 1/16 TQ), và 1/700 của Mỹ.
Xét riêng về công bố quốc tế từ nội lực (tự ta làm được) – sự tụt hậu của chúng ta lại càng lớn hơn. Cụ thể, gần nửa số bài nghiên cứu khoa học của Thái Lan là do nội lực, trong khi tỷ lệ nội lực của chúng ta chỉ là 20%, còn lại là do hợp tác với quốc tế. Điều đó cho thấy các nhà khoa học của chúng ta vẫn còn phải dựa nhiều vào hỗ trợ quốc tế (về chuyên môn, phương tiện, hoặc tài chính).

..............

Xem chi tiết ở link bên dưới và nhiều bài viết liên quan:

http://www3.vietnamnet.vn/khoahoc/2008/10/810388/

MarsNIIT
27-10-2008, 12:37 PM
Nghe nói Harvard có một đội ngũ chuyên thống kê thôn gtin và sẵn sàng hợp tác - hỗ trợ VN. Đơn cử ông GS John Quelch Phó Hiệu Trưởng Kinh doanh trường, thường xuyên qua VN, Vietnamnet cũng làm chuyên trang riêng về ông :

http://quelchblog.vn/

Không phải VN kém thông minh, ít bài báo mà do chất xám chảy quá nhiều, không biết quyền lợi của các Nghiên Cứu Sinh như thế nào mà phần lớn họ đều ở lại tiếp tục phục vụ ở nước sở tại. M không có những số liệu thống kê đó nhưng M thấy rằng rất nhiều bài báo cáo Khoa Học là của người Việt Nam nhưng lại ở nước ngoài.

Mặt khác các vị GS. TS đầu ngành ở VN lại trở nhiều bù nhìn hay chạy xô kiếm sống, điều này trái ngược hoàn toàn với nước bạn.

Nếu mổ xẻ, M nghĩ rằng nên đi từ gốc vấn đề là : Giáo Sư . Tiến Sĩ ( GS.TS) họ là ai ? Chứ không phải GS.TS họ phải được khắc tên trên bia đá.

sauvuongynhac
27-10-2008, 02:01 PM
VN ta nói gì cũng hay hết ... Làm thì xem lại.
VN ta lúc tại chức không làm... Lúc về hưu ..nói cho sướng miệng. :)

phanphuong
30-10-2008, 01:34 PM
Ta có bệnh chỉ nói cái hay cái đẹp. Với lập luận, gì cũng có hay có dỡ, nói về cái hay chẳng tốt hơn sao!
Lấy ví dụ trong lĩnh vực nhiếp ảnh. Nếu có một bức ảnh chụp một người vô gia cư chẳng hạn, sẽ bị đánh rớt ở khâu kiểm duyệt ngay lập tức. Xã hội có muôn ngàn cái đẹp, sao anh chụp người nghèo làm gì. Nước ngoài họ "hiểu lầm" ta thì sao? Chẳng những vậy, trước đây, một vài nghệ sĩ còn dính cả những dấu vết lý lịch cho những bước ảnh vô tư của mình. Trong khi, một số quốc gia lại xem đó là cái nhìn nhân văn!?
Xã hội được tô vẻ bằng những từ hoa mỹ, đôi khi muốn... bội thực. Khẩu hiệu sáo rỗng, trong khi nhiều người đã nhìn ra bản chất của vấn đề. Những người chịu nhận mình yếu kém thì thật hiếm hoi, phải dũng cảm lắm mới dám lên tiếng.

vodanh
31-10-2008, 10:39 PM
Cũng cần tham khảo 1 vài thông số của tổc chức Phóng Viên Không Biên Giới :

http://lqd-longan.com/forum/showpost.php?p=44828&postcount=15
Xung quanh một số chỉ số Xếp hạng tự do báo chí của Việt Nam theo tổ chức Phóng viên Không biên giới (điểm càng thấp càng tốt).

Năm 2002: 131/139: 81,25

Năm 2003: 159/166: 89,17

Năm 2004: 161/167: 86,88

Năm 2005: 158/167: 73,25.

Năm 2006: 155/168: 67,25

Năm 2007: 162/169: 79,25

Năm 2008: 168/173: 86,17.

Như vậy, tính từ năm 2002, tự do báo chí Việt Nam tồi đi trong năm 2003, tiến bộ dần trong các năm 2004 tới 2006, nhưng lại tồi hẳn đi trong hai năm 2007 và 2008. Năm 2006 là năm báo chí Việt Nam tự do hơn cả, khi nền báo chí cách mạng được bọn tư bản thối tha cho là tự do hơn 13 nước trong tổng số 168 nước được khảo sát. Nhưng năm 2008, báo chí Việt Nam chỉ còn được đánh giá là tự do hơn 5 nước (trong 173 nước).

Trong năm 2008, báo chí Việt Nam tự do hơn những nước nào: Cuba, Miến Điện, Turkmenistan, Bắc Hàn và Eritrea. Ngoại trừ Việt Nam, tất cả các nước trên đều dưới sự cai trị của độc tài hay quân phiệt (Miến Điện). Ngoại trừ Miến Điện, những nước còn lại đều là những nước độc đảng (Miến Điện tuy chính quyền nằm trong tay một đảng và không có bầu cử tự do nhưng các đảng khác vẫn được phép hoạt động). Không ngoại trừ nước nào, tất cả các nước này đều nằm dưới sự lãnh đạo của các đảng Cộng sản hay XHCN, hoặc từng là Cộng sản hay XHCN.

Ở Turkmenistan chẳng hạn, khi Liên Xô sụp đổ, Đảng Cộng sản nước này đổi tên thành Đảng Dân chủ Turkmenistan và cấm tất cả các đảng khác hoạt động. Tổng thống nước này (mới chết cuối năm 2006), thành Tổng thống suốt đời, và tất cả các đại biểu Quốc hội do Tổng thống chỉ định. Ở Miến Điện, đảng lãnh đạo là đảng có khuynh hướng XHCN trong quá khứ, ở Eritrea cũng tình trạng tương tự. Còn Cuba và Bắc Hàn thì tất nhiên là Đảng Cộng sản lãnh đạo (giống Việt Nam).

Báo chí Việt Nam kém tự do hơn những nước nào: “người bạn lớn” Trung Quốc, nhà nước Hồi giáo cực đoan Iran, nước láng giềng cùng theo chế độ độc đảng Lào, các quốc gia độc tài Uzbekistan, Libya, Syria, Saudi Arabia…Vâng, báo chí Việt Nam còn ít tự do hơn báo chí các nước đó.

Một điều có vẻ như là nghịch lý nếu nhìn vào xếp hạng này là tự do báo chí của Việt Nam tồi hẳn đi trong hai năm 2007, 2008 là những năm mà những lãnh đạo được coi là cấp tiến (Minh Triết, Tấn Dũng) lên nắm quyền. Thậm chí cả TBT Nông Đức Mạnh cũng được coi là người trung dung chứ không hẳn là bảo thủ. Và tự do báo chí ngày càng bị bóp nghẹt dù giới lãnh đạo được coi là “cấp tiến”, trẻ trung, có học thức hơn trước.

Ngoài chỉ số tự do báo chí của Phóng viên không biên giới, còn có chỉ số tự do báo chí của FreedomHouse. Theo chỉ số này thì năm 2007, Việt Nam đứng thứ 170/195 về tự do báo chí, một kết quả cũng tương tự so với chỉ số của Phóng viên ko biên giới.

Một chỉ số đáng quan tâm khác là chỉ số tham nhũng của Transparency. Năm 2008, Việt Nam xếp thứ 121/178, với điểm 2,7/10 (càng cao, càng ít tham nhũng). Từ năm 2004 tới 2007, chỉ số tham nhũng của VN giữ nguyên là 2,6. Như vậy, có thể nói, bất chấp các quyết tâm (quyết tâm, quyết tâm, quyết tâm!) chống tham nhũng của Chính phủ, tham nhũng ở Việt Nam không hề giảm.

Một chỉ số liên quan khác là Economic Freedom của Heritage. Năm 2008, Việt Nam đạt 49,8/100 (càng cao càng tự do kinh tế), xếp hạng 135/165 nước. Chỉ số này được xây dựng dựa trên các đánh giá về mức độ tự do kinh doanh, tự do thương mại, ít tham nhũng…., tức là các chỉ số liên quan tới độ tự do trong môi trường kinh doanh. Quan sát bảng dưới chúng ta thấy, tự do kinh tế Việt Nam cũng thụt lùi trong hai năm 2007 và 2008 so với 2006.
<table style="border-collapse: collapse;" border="1" cellpadding="0" cellspacing="0"> <tbody> <tr style=""> <td style="border-right: medium none rgb(236, 233, 216); background-color: transparent;" valign="top">
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 2008
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 2007
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 2006
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 2005
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 2004
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 2003
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 2002
</td></tr> <tr style=""> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> Điểm
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 49.8
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 49.4
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 50.1
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 47.6
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 46.1
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 46.2
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 45.6
</td></tr> <tr style=""> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> Xếp hạng
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 135
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 140
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 137
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 141
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 141
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 142
</td> <td style="border-right: 1pt solid black; background-color: transparent;" valign="top"> 140
</td></tr></tbody></table>

Ngoài ra còn một số chỉ số khác như chỉ số chất lượng thể chế của WB. Chỉ số này tập hợp các dữ liệu về quyền tự do ngôn luận và quyền đại diện của người dân (voice and accountability), sự ổn định chính trị (political stability), hiệu quả chính quyền (government effectiveness), chất lượng chính sách (regulatory quality), hiệu lực pháp luật (rule of law) và kiểm soát tham nhũng (control of corruption) của hơn 200 nước và lãnh thổ trên thế giới. Trừ sự ổn định chính trị, tất cả các chỉ số trên của Việt Nam đều thấp hơn mức trung bình của thế giới. Trong đó nghiêm trọng nhất là quyền tự do ngôn luận và quyền đại diện của người dân, có sự tồi tệ hẳn từ năm 2005 tới 2007, và hiện nay Việt Nam ở trong số 7% tồi tệ nhất của thế giới về những quyền này. Cũng thụt lùi từ năm 2005 tới 2007 là hiệu lực của pháp luật và chất lượng của bộ máy chính quyền. Trong khi đó, theo đánh giá của WB thì Việt Nam có tiến bộ đôi chút trong việc kiểm soát tham nhũng trong cùng thời gian (tuy vẫn kém hơn 70% các nước về khả năng kiểm soát tham nhũng) và về chất lượng của chính sách (kém hơn 64% các nước).

Và đó là vị thế của Việt Nam trên trường quốc tế. Nhìn chung tính theo mọi chỉ số (kể cả về thu nhập bình quân đầu người), Việt Nam thường xuyên kém hơn 70% các nước khác trên thế giới. Riêng trong lĩnh vực quyền tự do ngôn luận, quyền bầu cử và quyền tự do báo chí thì chúng ta kém hơn ít nhất là 90% các nước trên thế giới. Nếu tính theo dân số, vì Việt Nam là một nước đông dân nên chắc hẳn chúng ta sẽ nằm trong số 10% nghèo nhất và 5% kém tự do, mất nhân quyền nhất trên thế giới.

Và đó là tính cả một tỷ người ở châu Phi nơi chịu sự hoành hành bởi bệnh tật, nội chiến và các chính quyền độc tài ngu dốt. Nếu chỉ so với các nước xung quanh ta thì vị thế còn tồi tệ hơn nhiều. Thử hỏi ở châu Á này, ngoài Miến Điện và Bắc Hàn, còn có nước nào vừa nghèo hơn Việt Nam, vừa ít tự do hơn Việt Nam không? Tôi nghĩ là không.

Chúng ta vẫn tự hào là người Việt thông minh, cần cù, hiếu học. Nhưng tại sao thông minh, cần cù, hiếu học như thế mà chúng ta lại kém hơn phần lớn nhân loại về mọi mặt, và ít tự do về mặt tinh thần hơn tuyệt đại đa số nhân loại? Không phải vì “Chung quy là tại vua Hùng. Sinh ra một lũ vừa khùng vừa điên”. 1000 năm trước, chúng ta đã áp dụng cách tuyển chọn người tài lãnh đạo đất nước qua con đường học vấn, đã có trường Quốc tử giám, trong khi ở phương Tây cùng thời gian, các vua chúa, quý tộc đều thất học. Nhưng thôi, không nói chuyện quá khứ vì lịch sử nhân loại luôn thăng trầm, những trung tâm văn minh nhân loại như Ấn Độ, Ba Tư hay Ai Cập ngày nay đều là những quốc gia kém phát triển trong khi con cháu bọn người ăn lông ở lỗ hồi cổ đại ở châu Âu giờ lại chiếm hầu hết tài sản vật chất và tinh thần của nhân loại.

Gần hơn, 60 năm trước, 80% nhân loại cũng nghèo khổ, bần cùng, dốt nát như chúng ta. Nhưng trong 60 năm vừa qua đó, hầu hết trong số 80% trên đều đã vượt chúng ta và Việt Nam rớt lại trên con tàu phát triển, trong khi vẫn ảo tưởng rằng mình là lá cờ đầu của phong trào giải phóng dân tộc, của tiến bộ xã hội và dân chủ, của tư tưởng vô địch không thể nào sai. Nghịch lý thay, chính cái lúc chúng ta tưởng mình đang ở “đỉnh cao muôn trượng”, ở đỉnh cao của trí tuệ loài người ấy, thực ra chúng ta lại đang ở dưới đáy và đang tụt xuống ngày càng sâu xuống vực. Để rồi 50 sau, tới cuối thế kỷ 20 mới ngỡ ngàng nhận ra mình đang về bét, nằm trong số 10% nhân loại nghèo khổ nhất, trong số 5% nhân loại mất tự do nhất. 50 năm cũng là 2 thế hệ, và còn ít hơn tuổi thọ trung bình của một người. Cũng trong hai thế hệ ấy, người Hàn Quốc, người Đài Loan đã kịp leo lên tới gần đỉnh trong lúc chúng ta rơi xuống đáy.

Đại hội Đảng lần thứ mấy có đặt ra mục tiêu năm 2020 đưa Việt Nam thành một nước công nghiệp. Tôi không rõ định nghĩa nước công nghiệp theo tinh thần Văn kiện Đại hội Đảng như thế nào nhưng điều đó không quan trọng. Ngay hiện nay, tỷ lệ đóng góp trong GDP của công nghiệp và dịch vụ đều lớn hơn của nông nghiệp. Rất có thể năm 2020, tỷ lệ lao động trong ngành nông nghiệp sẽ thấp hơn trong công nghiệp và dịch vụ. Nhưng điều đó không giúp Việt Nam trở thành một nước công nghiệp thực sự, như Hàn Quốc đã làm và đạt được.

Điều quan trọng hơn là làm sao để Việt Nam không nằm trong số 10% hay 20% kém cỏi nhất của loài người, và vươn lên thành một nước trung bình. Đó cũng là làm sao để một công dân Việt Nam thực sự trở thành một công dân trung bình của thế giới. Hiện nay, chúng ta đang là những công dân hạng bét của thế giới. Và nếu như có ai đó trong chúng ta cảm thấy nhục nhã vì mình là công dân hạng bét của thế giới thì nỗi nhục nhã đó hoàn toàn có thể hiểu được. Nếu bạn là học sinh đội sổ trong lớp, bạn có thể cảm thấy nhục nhã hay xấu hổ, hay bình thường, thản nhiên, hay thậm chí còn vui vẻ sung sướng và tự hào. Cảm giác đó là quyền ở bạn, tùy quan niệm của bạn, hệ thống giá trị của bạn và sự giáo dục của bạn. Tôi không phán xét.

Chỉ có điều hãy bỏ đi những mặc cảm và sự ganh tị, những phỉnh phờ hay ru ngủ lẫn nhau. Hãy nhận thức rằng chúng ta đang dưới đáy. Chúng ta đã mất 2 thế hệ để cùng kéo nhau tụt xuống đáy (và trong cùng thời gian ấy, 4 triệu người đồng bào chết bất đắc kỳ tử, 2 triệu người biệt xứ ly hương). Liệu trong 2 thế hệ nữa, chúng ta có thể vươn ra khỏi đáy sâu ấy để ít nhất cũng trở thành những công dân trung bình của thế giới hay không?.

Hay một câu hỏi giản dị và dễ nhận thấy hơn, đến bao giờ chúng ta mới đuổi kịp Thái Lan, một nước trung bình trên gần như trên tất cả mọi khía cạnh (ngoại lệ có thể là về số lượng và chất lượng gái điếm) của thế giới. Thay vì thắc mắc tại sao nước Việt không giàu, tại sao Việt Nam chưa có giải Nobel…hãy thắc mắc tại sao Thái Lan lại giàu hơn Việt Nam, tại sao trường đại học Chulalongkorn bên Thái lại có số bài báo nghiên cứu trên tạp chí nghiên cứu quốc tế nhiều gấp hàng chục lần trường Đại học Khoa học Tự nhiên Hà Nội, tại sao người dân Thái có thể biểu tình phản đối chính phủ mà không bị đàn áp…

Tất nhiên, tôi hoàn toàn không cho rằng Thái Lan là một hình mẫu để Việt Nam học tập. Trái lại, tôi nghĩ nước này trong quá khứ có quá nhiều yếu kém trong cách điều hành đất nước cả về chính trị lẫn kinh tế, khiến cho những nước có khả năng điều hành tốt như Đài Loan, Hàn Quốc, hay Malaysia vượt xa. Nhưng một quốc gia trung bình của thế giới như Thái Lan mà còn vượt xa Việt Nam đến thế thì trình độ phát triển thực sự của chúng ta là gì? Hãy nhìn vào đấy.

Bao giờ trên báo chí Việt Nam, câu hỏi đặt ra không phải là tới khi nào Việt Nam có giải Nobel hay đến khi nào người đẹp Việt Nam trở thành hoa hậu thế giới mà là tại sao nông dân Thái sống tốt hơn nông dân Việt, trường đại học Thái Lan lại có nhiều nghiên cứu tốt hơn đại học Việt Nam, tại sao gái Việt Nam lại phải sang Thái làm điếm, sang Trung Quốc lấy chồng chứ không phải là gái Thái sang Việt Nam làm điếm, gái Trung Quốc sang Việt Nam lấy chồng…Lúc đó thì mới gọi là biết nhìn vào mình hơn.

Phan Xi Nê