PDA

View Full Version : Lòng dạ đàn bà


phanphuong
30-07-2008, 12:12 PM
Tôi có anh bạn, mỗi khi làm vài chén rượu lại xách cây đờn dạo vài ba câu rồi ... dẹp đàn sang một bên (chỉ biết nhiêu đó) và hát. Dạo mới quen còn hát được trọn bài, sau này chẳng biết do tuổi tác hay do rượu chỉ còn hát được 2-3 câu đầu! ;)
---
http://www.cailuongvietnam.com/modules.php?name=Nvmusic&op=asxsong&id=790
Lòng Dạ Đàn Bà
Viễn Châu
Vua nước Sở một hôm lòng thanh thản,
Cởi long bào giả dạng một thường dân,
Vác cần câu ra ngồi dựa thạch bàn,
Lòng vương giả mơ màng theo sóng nước.

Gió động ngàn lau khua xào xạc, Sở Vương mới thả hồn theo những chiếc lá khô rơi tản mạn cuối chân ............... trời. Lòng quân vương bỗng xúc động mối tâm tình. Đưa tay vuốt chòm râu bạc, nhắp chén rượu đào nghiền ngẫm chuyện gần xa. Bỗng ngài đưa mắt nhìn một hang cua dưới thạch bàn, cua cái nằm lột vỏ trong hang, cua đực ngày đêm lo canh giữ cho vợ hiền, quên cả việc ra đi tìm mồi cho đỡ đói.

Mấy ngày sau khi coi bề hiền thê cứng cáp, vợ chồng cua mới sánh vai nhau đi dạo mát cạnh giang hà. Sở Vương đứng ngắm đôi vợ chồng cua âu yếm đậm đà. Ngài mới cất tiếng khen rằng, “Lành thay cho tình chồng vợ, đẹp bấy nghĩa đạo tào khang. Rất đỗi loài vật còn nặng chữ phu thê, huống chi làm người ai chẳng trọng câu luân thường đạo lý. Chữ “nhất dạ đồng sàng hề chung dạ ái, nhất nhật phu thê hề bá dạ ân.”

Tháng lại ngày qua, nước thủy triều mấy phen lên xuống giữa trường giang. Hoa hồng, hoa điệp rụng rơi từng cánh mỏng. Đến ngày cua đực lột vỏ, thì cua cái mặc tình đi dọc, về ngang, bỏ cua đực nằm hiu quạnh trong hang, con ác phụ đã sanh lòng tàn ác. Nó dắt về một gã nhân tình có đôi càng to lớn để xé xác anh chồng bạc số vô duyên. Sở Vương thấy cảnh bạc đen, cất tiếng than rằng, “Hỡi bể rộng trời cao! Đàn bà lòng dạ hiểm sâu, ngoài môi lại nói những câu chung tình.”

Ôi! Ngán ngẫm bấy ân tình thế thái,
Não nùng thay, tối độc phụ nhân tâm.
Lòng Sở Vương như muối xát kim châm,
Giận bấy kẻ ân tình không giữ trọn.

Để thử xem lòng dạ thế nhân ai người đen trắng, nên ngài mới viết bảng truyền rao khắp cả dân ............... tình. Truyền cho thần dân hãy tuân theo sắc lệnh của triều đình. Tất cả đàn bà Sở quốc, ai can đảm giết chồng đem thủ cấp dâng lên, được ban nhất phẩm phu nhân, lụa là gấm vóc, vàng ròng mười xe. Từ trong thành nội ban ra, chiếu vua nước Sở gần xa đặng tường.

Chiếu chỉ truyền ra chưa đầy nửa tháng thì từ các mệnh phụ phu nhân, cho đến những trang thiếu nữ chung tình. Họ cắt thủ cấp người yêu đến hoàng cung mong sao hưởng được lộc triều đình. Sở Vương dằn lòng căm giận, nhưng cũng phê liền một chiếu thứ hai, “Ai, ai can đảm giết đặng vợ nhà, Trẫm sẽ chia phân nửa giang san Sở quốc.” Một năm lặng lẽ trôi qua, không có một gã đàn ông nào đến hoàng cung để lãnh thưởng, bởi không ai nỡ cầm gươm giết thác vợ mình.

Thế rồi một hôm có một gã nông phu nghèo khổ, áo chẳng đặng lành, cơm chẳng đủ ăn, xin vào triều bái kiến đức vua, nhận gươm báu về nhà để giết vợ. Vua nhận lời trao kiếm và di hành theo gót kẻ nhà quê. Khi anh ta về tới mái lều tranh, đứng bên vách nghe tiếng vợ hiền ru con nghe não nuột, anh vội buông gươm, cất tiếng khóc van và chạy tìm Sở Vương dập đầu tạ tội, “Bệ hạ ơi, ngu dân cam chịu chết, chứ không có nỡ nhẫn tâm xuống tay giết thác bạn tâm đồng.” Sở Vương cất tiếng ngợi khen và truyền đem châu báu ngọc ngà ban thưởng. Cho hay trong đạo vợ chồng, biết ai chung thủy, ai lòng bạc đen.

92A01
30-07-2008, 12:53 PM
Mình đã nghe một ca sỹ cải lương ca bài này rồi. Thật sự thì không biết tác giả có dụng ý gì không? Nhưng thấy nó có vẻ đúng...

Vinh Loc 90A
30-07-2008, 01:13 PM
Bài này nhiều người hát lắm. Hồi xưa có Hữu Phước, Thành Được rồi Minh Vương, Kim Tử Long... Nghe bài này xong ngẩm nghĩ , đàn bà ai cũng vậy chắc ... chết quá! :confused:

phanphuong
30-07-2008, 04:48 PM
Chuyện này có thiệt. Bác Viễn Châu dựa vào mà viết thành một tuyệt tác cho nam nhân thấy đó mà cẩn thận.
---
Chuyện kể rằng vào năm nọ, tại nước Sở, khi cuộc sống trở nên thanh bình, chiến tranh loạn lạc đã chấm dứt, vua nước Sở là một vị minh quân được người người ca tụng. Một ngày kia, ông cảm thấy thật sự thanh thản và quyết định thực hiện một chuyến vi hành để tìm hiểu cuộc sống nơi dân gian và cũng là thoát khỏi những ưu phiền của việc nước.
Giữa khung cảnh rừng núi hùng vĩ, tiếng suối chảy róc rách, ẩn đâu đó trong làn sương mờ ảo có một ông cụ ngồi ôm cần câu. Khuôn mặt ông lão rất thanh thoát và mãn nguyện, dường như đã lánh ra khỏi mọi phiền não của thế gian trần tục. Đó chính là vua nước Sở trong bộ dạng một lão ngư. Nhìn theo những chiếc lá bay trong gió, bất chợt, ông bắt gặp một con cua đang đứng trước một cái hốc, trông như là hang của nó. Bên trong hang có một con cua cái đang lột vỏ. Ông hiểu ngay đó là con cua đực đang đứng canh chừng cho vợ. Nó đứng đó, từ giờ này qua giờ khác, ngày này sang ngày khác, không màng đến chuyện ăn uống mà chỉ muốn bảo vệ cho vợ trong những ngày khó khăn này. Mấy ngày sau, khi cua vợ đã cứng cáp, hai vợ chồng cua dắt nhau đi dạo cảnh xung quanh. Vua nước Sở buông cần quan sát chúng, tấm tắc khen chuyện tình nhân gian quả xưa nay luôn làm lay động lòng người, nghĩa tào khang thật là đáng quý.
Một thời gian sau, vua nước Sở lại quay trở lại nơi chốn cũ, cũng ôm cần câu tựa gối ngẫm chuyện đời. Ông lại nhìn thấy con cua đực lần trước đang nằm trong hốc chuẩn bị lột vỏ. Thế nhưng, ông không thấy con cua cái đâu cả. Nó không đứng canh gác cho chồng nó. Một lúc sau, con cua cái dẫn theo một con cua khác, to lớn hơn con cua chồng nó. Con cua này ngay lập tức lao vào xé xác ngay con cua đực đang lột vỏ trong hang. Vua nước Sở thốt lên một tiếng, lòng đau xót vô cùng. Lẽ nào chuyện nhân tình thế thái lại như thế sao? Lẽ nào lòng dạ đàn bà lại trắc trở thế sao? “Đàn bà lòng dạ hiểm sâu, ngoài môi lại nói những câu chung tình.”
Sở Vương trăn trở suy nghĩ mãi về chuyện hai con cua, lòng cảm thấy não nùng. Cuối cùng, ông hạ một sắc lệnh xuống cho mọi người dân. Sắc lệnh viết: “Truyền cho tất của đàn bà Sở quốc, ai can đảm giết chồng mình thủ cấp dâng lên, được ban Nhất phẩm phu nhân, lụa là gấm vóc vàng ròng đầy xe.” Chiếu vua vừa ban ra, chỉ nửa tháng sau, đã có hàng trăm, hàng ngàn mệnh phụ phu nhân đã tranh nhau mang đến hoàng cung thủ cấp của người yêu, mong được hưởng lộc vua ban. Cảnh chen lấn xô đẩy của những ác phụ đó khiến lòng Sở Vương ngán ngẫm. Ngài nén cơn giận của mình, ban tiếp sắc lệnh thứ hai: “Ai can đảm dám giết vợ nhà mình, trẫm sẽ chia một nửa giang sơn Sở quốc.”
Một năm lặng lẽ trôi qua, không một ai mang đến điện rồng thủ cấp của vợ mình. Chẳng ai nỡ nhẫn tâm giết chết người vợ của mình. Bỗng nhiên, một hôm, có một gã nông phu nghèo khổ, khố rách áo ôm, tìm đến hoàng cung, cúi xin gươm vua để về nhà giết vợ mình. Sở Vương trao gươm cho hắn và quyết định vi hành theo để chứng kiến cảnh đau lòng. Nhưng hỡi ôi, khi vừa vừa đến nhà, đứng trước túp lều tranh rách mướp, tiếng vợ ru con vọng ra não ruột khiến gã nông phu chùn chân không dám bước tiếp. Gã vội chạy đến, quỳ dưới chân vua, dập đầu tạ tội. Gã cam chịu chết chứ không nỡ nhẫn tâm cầm gươm giết người bạn đời. Sở Vương cười và truyền ban gấm vóc lụa là thưởng ban cho người nông phu ấy.

Đến lúc này, Sở Vương mới hiểu ra trong đạo nghĩa vợ chồng, ai người chung thuỷ, ai lòng bạc đen.

myhanh
31-07-2008, 02:26 PM
PP gan ghê, MH cũng biết ca cái bài này, cũng ngâm nga khi thấy hoàn cảnh hợp hợp nhưng đưa lên đây sợ chị em lắm.

phanphuong
08-02-2011, 12:43 PM
Mồ chồng ngọn cỏ còn xanh- tác giả Viễn Châu
Trình bày: Tấn Tài-Mỹ Châu-Minh Phụng.
http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IWZAOA76||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent
Bây giờ chỉ còn lại Mỹ Châu.
Đoạn cuối, Tấn Tài hát vọng cổ nhưng pha vô một lối đọc tụng kinh rất độc đáo! :)
Một hôm, Trang Tử đi chơi ngang một nghĩa địa, thấy một người đàn bà đang ngồi cầm quạt , quạt một nấm mồ còn ướt. Ông lấy làm lạ hỏi thì người đàn bà ấy cho biết: đó là mộ của chồng. Vì khi gần chết, chồng có trối lúc nào muốn tái giá thì phải đợi mộ chồng khô. Nay có người đến hỏi, nàng muốn tái giá nhưng giữa lúc mộ chưa khô nên phải quạt cho mau khô, để kịp thời gian lấy chồng.

Trang Tử bật cười. Mãi về đến nhà vẫn còn cười. Vợ ngạc nhiên hỏi, ông thuật cả sự việc. Vợ bật cười, bảo: "Sao có người tệ bạc lắm vậy!" Trang Tử không nói gì.

Một hôm, Trang Tử đột ngột lâm bệnh chết! Ðám tang được quàn trong ba hôm. Vợ Trang Tử khóc lóc kể lể, lúc nào cũng đầm đìa nước mắt. Ðến ngày thứ hai, bỗng có một chàng thanh niên đến nhà, xưng là học trò của Trang Tử ở xa đến thăm thầy, nhưng chẳng may thầy mất, vậy xin điếu tang và ở lại lo việc ma chay cho thầy được trọn tình sư đệ.

Người học trò của chồng sao mà khôi ngô tuấn tú quá, lời nói sao mà ấm áp dịu dàng khiến vợ Trang Tử phải lòng, rồi cả hai dan díu tư tình nhau... Nhưng đến nửa đêm, chàng rên rỉ quằn quại kêu đau bụng, đau một cách dữ dội. Vợ Trang Tử lấy làm lo sợ, hỏi cách chạy chữa thì chàng bảo chỉ cần có sọ người mới chết đem mài uống thì bệnh hết ngay, nếu không sẽ chết mất. Thấy chàng sao thương quá, sợ mất chàng lại nghĩ chồng mới chết, sọ chồng hẳn có hiệu nghiệm, nên vợ Trang Tử không còn phải đắn đo gì nữa, nàng liền lấy vồ đập vỡ nắp săng (quan tài) định lấy sọ chồng làm thuốc cho tình nhân.

Nhưng nắp săng vừa bật lên thì Trang Tử cũng ngồi bật dậy, và cũng vừa lúc ấy chàng thanh niên biến mất. Thì ra, Trang Tử có phép thuật, giả chết để thử vợ. Người vợ lấy làm xấu hổ quá, tự tử. Trang Tử không buồn, tay vỗ cổ bồn, hát:

Kham ta phù thế sự
Hữu như hoa khai tạ
Thê tử ngã tất mai
Ngã tử thê tất giá
Ngã nhược tiên tử thì
Nhất trường đại tiếu hoạ
Ðiền bị tha nhân canh
Mã bị tha nhân khoá
Thê bị tha nhân luyến
Tứ bị tha nhân mạ
Suy thử đổng thường tình
Tương khan luỵ bất hạ
Thế nhân tiếu ngã bất bi thương
Ngã tiểu thế nhân thống đoạn trường
Thế sự nhược hoàn khốc đắc chuyển
Ngã diệc thiên thu luỵ vạn hàng

Tạm dịch:

Nên than ôi, thế sự
Ðường hoa đơm lại rã
Vợ chết ắt ta chôn
Ta chết vợ cải giá
Ví bằng ta chết trước
Một cuộc cười ha hả
Ruộng phải người khác cày
Ngựa phải người khác cưỡi
Vợ phải người khác lấy
Con phải người khác mắng
Nghĩ lại chạnh tấm lòng
Nhìn nhau khôn tuôn lệ
Ðời cười ta chẳng bi thương
Ta cười đời luống đoạn trường
Việc đời khóc mà chuyển biến được
Ta cũng ngàn thu khóc vạn hàng
(Bản dịch của Vô Danh)

Do câu chuyện trên nên trong dân gian có câu:

Thương thay cho kẻ quạt mồ
Ghét thay cho kẻ cầm vồ bửa săng

"Quạt mồ, bửa săng" hẳn là chuyện bịa nhằm để châm biếm một số đàn bà, một số người vợ không tốt, không thuộc hạng "tiết hạnh khả phong". Giả chết để thử vợ âu cũng là một điều hay. Hẳn Trang Tử không cần.

Trang Tử tức Trang Chu là một nhà đạo học, vốn có tư tưởng xuất thế bắt nguồn tư tư tưởng vô vi của Lão Tử mà suy diễn ra. Ông chủ trương không tham sống, không sợ chết, không vui, không buồn, không dụng tâm vực đạo, không gắng sức giúp đời. Vì cái nhân sinh quan tự nhiên nhi nhiên đó, nên theo ông hễ gặp lúc nào sống mà sống là hợp thời, gặp lúc nào chết mà chết là thuận cảnh. Trang Tử bảo "Kẻ chân nhân ở đời xưa không tham sống, ghét chết. Sinh ra ai cũng không mừng, chết đi cũng không chống, thoắt qua thoắt lại, không quên lúc mới sinh, chết cũng mặc kệ, sinh ra rồi thì thường tự đắc, có chết đi thì cũng là trở lại với trời, không cần dụng tâm mà vực đạo, không cần lấy sức người mà giúp trời, như thế gọi là chân nhân vậy?" Ông có để lại bộ "Nam hoa Kinh". Về mặt văn học, lời mạnh mẽ, tư tưởng tân kỳ, tưởng tượng dồi dào, phép ngụ ngôn tuyệt khéo.

Vợ ông chết. Bạn ông là Huệ Tử đến viếng, thấy chỗ ông ngồi duỗi xoạc hai chân, tay gõ nhịp vào bồn nước mà hát. Huệ Tử bảo:
- Mình đã ăn ở với người ta, có con với người ta, bây giờ người ta chết, mình không khóc cũng là đủ. Thế mà ngồi gõ bồn hát, chẳng là quá lắm ư!
Trang Tử đáp:
- Không phải thế. Lúc vợ tôi mới chết, tôi cũng lấy làm thương tiếc lắm. Nhưng xét cho cùng thì vốn không có gì cả. Chẳng những không có hình lại cũng không có khí. Con người ấy chẳng qua là tạp chất biến mà hoá ra có khí; khí biến ra hình, hình biến mà hoá ra sinh, có sinh lại biến ra có tử khác nào Xuân, Hạ, Thu, Ðông bốn mùa cứ tuần hoàn đi lại không? Vả lại, người ta chết là trở về với tạo hoá, cũng như người đi ra ngoài rồi về nhà, thế mà ta cứ còn theo đuổi nghêu ngao khóc lóc thì chính ta chẳng hoá ra không biết mạng trời ư? Cho nên ta không khóc mà lại còn hát nữa.

Vì quan niệm về vũ trụ và nhân sinh như vậy nên sách Trang Tử thiên "Tề vật luận" có chép: Trang Sinh (tức Trang Chu) có lúc nằm mộng thấy mình hoá con bướm (hồ điệp) thong dong bay lượn, đoạn chợt tỉnh dậy, ông tự hỏi: Không biết mình hoá làm bướm hay bướm hoá làm mình?

Tư tưởng của Trang Tử cũng như của Lão Tử (thường gọi là tư tưởng Lão Trang) là một thứ triết học cao siêu, khiến trí não của con người mờ mờ ảo ảo, mơ màng như bay bổng lên những cảnh giới siêu nhiên huyền dịu.
(trích ĐIỂN TÍCH TRUYỆN Kiều, NXB Ðồng Tháp)

lim
08-02-2011, 04:59 PM
Thanks nhiều nhiều, mấy nghệ sĩ này ca thật là hay...

duonghoanghiep
08-02-2011, 07:59 PM
Hồi còn nhỏ xíu tối nào mình cũng đòi ba hát cho nghe bài này rồi mới ngủ. Hồi đó không biết bài này tên gì nên cứ gọi là bài con cua...

Nghe mà xót xa nhân tình thế thái.