PDA

View Full Version : Khi nhớ nhau


toi&m
01-01-1970, 07:00 AM
Thương tặng bà xã. Có lẽ em bận rộn - lo cho gia đình, chăm sóc anh và con và công việc ngoài xã hội; em không thể đọc được những dòng này. Nhưng nếu một ngày nào đó, em đọc đuợc bài viết này thì hãy xem đây là lời cảm tạ của anh.
:::Lưu Quang Vũ:::
Em


Em làm thay đổi đời anh
Như màu trời đổi thay sắc nước
Như gió bấc, gió nồm đổi mùa nóng lạnh
Như phù sa đằm thắm tạo đồng bằng
Anh vào trong vòng tay em
Như tàu vào bến cảng
Biết em là nước mắt của quê hương
Có gì đâu. Chuyện đơn giản dễ dàng
Mà đến nay anh vẫn chưa hiểu hết được
Giữa ý nghĩ rối ren, em là mặt trời trong biếc
Ý nghĩ của anh, thành vầng trán của em
Mỗi ngôi nhà, ngọn gió, mỗi ban đêm
Mỗi tiếng hát đều vọng từ em tới
Anh đọc bao sách dày về tình ái
Bao vần thơ anh viết trót đau buồn
Cứ nghĩ rằng những thiếu nữ như em
Chỉ có trong giấc mơ huyền hoặc
Trên đời này niềm vui không có thật
Và tình yêu chỉ trong chuyện mà thôi
Anh hay đâu, anh đã lầm rồi
Em vụt đến cho lòng anh chói lọi
Em vụt đến như mùa xuân bối rối
Với tình yêu là ngọn gió màu xanh
Người đầu tiên hiểu đôi mắt anh
Người duy nhất hiểu điều anh chẳng nói
Hiểu nỗi anh lo, cả những điều tội lỗi
Vẫn bao dung như biển lớn yên lành
Không có em anh sống cũng chẳng là anh
Cám ơn bàn tay chỉ sắc màu hạnh phúc
Em là rễ nối liền anh với đất
Lại là chồi mở búp đón sương mai
Lạ lùng như giấc mơ, mà chẳng phải giấc mơ
Em rất thật như là da thịt
Gần gụi lắm như cơm ăn áo mặc
Lại lung linh như một ánh trăng ngà
Hơi thở êm đềm, đôi mắt mở to
Ngày hạnh phúc có nụ cười mỏi mệt
Là dịu dàng, em cũng là mãnh liệt
Như thủy triều sóng mạnh vỗ vào đêm
Ôi đêm này anh biết nói gì thêm
Em đã là tất cả:
Sao của hoàng hôn
Mầm thơm của mạ
Niềm tin cần cho những năm gian khổ
Và tình yêu nuôi nấng những con người.

Ngo Tuan Hiep
01-01-1970, 07:00 AM
Cho mình ké một tí mục Thơ dành cho người lớn...

Những phút xao lòng </span>

<span style=\'color:blue\'>Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã lấy chồng

Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn

Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn

Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
(Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn)

Mà có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng có trách chi những phút xao lòng

THUẬN HỮU

(Trích trong tập thơ Biển gọi, NXB Đà Nẵng - 2000)

Những phút xao lòng của nhà thơ Thuận Hữu là bài thơ hay. Sinh thời nhà thơ Xuân Diệu đọc xong bài thơ này phát biểu: "Viết như thế là bạo nhưng mà thật, có thể chấp nhận được" . (Nhà thơ Lê Minh Quốc)

Ngo Tuan Hiep
01-01-1970, 07:00 AM
Thơ vui về phái yếu
</span>

Xuân Quỳnh



<span style=\'color:blue\'>Những người đàn ông các anh có bao nhiêu điều to lớn
Vượt qua ô cửa cỏn con, văn phòng hẹp hàng ngày
Các anh nghĩ ra tàu ngầm, tên lửa, máy bay
Tới thăm dò những hành tinh mới lạ
Tài sản của các anh là những tinh cầu, là vũ trụ
Các anh biết mỏ dầu, mỏ bạc ở nơi đâu
Chính phục đại dương bằng các con tàu
Đi tới tương lai trên con đường ngắn nhất
Mỗi các anh là một nhà chính khách
Các anh quan tâm đến chuyện mất còn của các quốc gia.

Biết bao điều quan trọng được đề ra
Những hiệp ước xoay vần thế giới
Chúng tôi chỉ là những người đàn bà bình thường không tên tuổi
Quen việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày
Cuộc sống ngặt nghèo phải tính sao đây
Gạo, bánh, củi dầu chia thế nào cho đủ
Đầu óc linh tinh toàn nghĩ về chợ búa
Những quả cà, mớ tép, rau dưa
Đối với Nít và Kăng, những siêu nhân nay và xưa
Xin thú thực: chúng tôi thờ ơ hạng nhất

Chúng tôi còn phải xếp hàng mua thịt
Sắm cho con đôi dép tới trường
Chúng tôi quan tâm đến xà phòng, đến thuốc đánh răng
Lo đan áo cho chồng con khỏi rét...

Chúng tôi là những người đàn bà bình thường trên trái đất.
Quen với việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày
Chúng tôi chẳng có tàu ngầm, tên lửa, máy bay
Càng không có hạt nhân nguyên tử
Chúng tôi chỉ có chậu có nồi có lửa
Có tình yêu và có lời ru
Những con cò con vạc từ xưa
Vẫn lặn lội bờ sông bắt tép
Cuộc sống vẫn ngàn đời nối tiếp
Như trăng lên, như hoa nở mỗi ngày...

Nếu không có ví dụ chúng tôi đây
Liệu cuộc sống có còn là cuộc sống
Ai sẽ mang lại cho các anh vui buồn hạnh phúc
Mở lòng đón các anh sau thất bại nhọc nhằn
Thử nghĩ xem thế giới chỉ đàn ông
Các anh sẽ không còn biết yêu biết ghét
Các anh không đánh nhau nhưng cũng chẳng làm nên gì hết
Thế giới sẽ già nua và sẽ lụi tàn
Ai sẽ là người sinh ra những đứa con
Để tiếp tục giống nòi và dạy chúng biết yêu, biết hát.

Buổi sớm mai ướm bước chân mình lên vết chân trên cát
Bà mẹ đã cho ra đời những Phù Đổng Thiên Vương
Dẫu là nguyên thủ quốc gia hay là những anh hùng
Là bác học... hay là ai đi nữa
Vẫn là con của một người phụ nữ
Một người đàn bà bình thường, không ai biết tuổi tên

Anh thân yêu, người vĩ đại của em
Anh là mặt trời, em chỉ là hạt muối
Một chút mặn giữa đại dương vời vợi,
Lời rong rêu chưa ai biết bao giờ
Em chỉ là ngọn cỏ dưới chân qua
Là hạt bụi vô tình trên áo
Nhưng nếu sáng nay em chẳng đong được gạo
Chắc chắn buổi chiều anh không có cơm ăn.

Vài đoạn thơ vui nhân dịp ngày xuân
Đùa một chút xin các anh đừng giận
Thú thực là chúng tôi cũng không sống được
Nếu không có các anh, thế giới chỉ đàn bà.

1986

Taurus
01-01-1970, 07:00 AM
“Em không biết anh là ai? Anh từ đâu tới? Anh có liên quan gì đến em? Em chỉ biết mỗi khi nhắm mắt lại, em lại nhìn thấy anh và em sợ khi em thức dậy, hình ảnh của anh sẽ ra đi mãi mãi. Vì thế em đã vẽ hình ảnh của anh trong đầu em ra giấy, em hy vọng một ngày nào đó, anh xuất hiện trước mặt em và cho em biết anh là ai trong trái tim em……..” (Yêu 24 giờ)
Nỗi nhớ đơn giản chỉ là nỗi nhớ mà thôi, có một lúc nào tự dưng bạn thấy nhớ da diết một ai đó, nỗi nhớ ấy ko hề có tên gọi, có người viết nỗi nhớ của mình trên cát, sóng biển cứ thế nuốt chửng lấy vào lòng và nỗi nhớ ấy trở thành vô tận, có người viết nỗi nhớ trên đá, cát bụi thời gian biến nỗi nhớ ấy thành vĩnh hằng. Mỗi nỗi nhớ khắc sâu vào tim và khiến cho người ta trở nên mạnh mẽ, đôi lúc lại mềm yếu…..Con người vốn dĩ đã nhỏ bé, nay trước nỗi nhớ lại thấy mình nhỏ bé hơn, chính vì thế, bất cứ lúc nào nhớ một điều gì, bạn ko cần giấu diếm trong lòng, hãy để nó tự phát ra theo chính nhịp đập của trái tim bạn.

PHANDINH
01-01-1970, 07:00 AM
Anh gom hết những phiền muộn của em
Từ ngày này qua tháng khác
Rồi hoá phép cho nó biến tan
Vào gió, vào mây...

Để còn lại vòng tay âu yếm
Còn lại nụ cười trên đôi môi tươi tắn
Còn lại những chiều vàng ta dạo bước lang thang

Để còn lại những lần ta nghĩ về nhau
Tâm hồn ta phơi phới
Trái tim ta cháy bỏng tình yêu

Những phiền muộn. Mong mi, sao không tới...