LeGiang
07-02-2007, 03:49 PM
LÝ TƯỞNG CỦA ANH...
http://www.ngoisaoblog.com/data/image/n5/sung_7.jpg
Gần như bị lôi cuốn vào cuộc khám phá ấy, tôi đã nhận ra ở anh còn là một người sống có mục tiêu, có lý tưởng. Lý tửơng rất giản đơn nhưng khó ai có thể thực hiện được, nếu không có một dòng máu cách mạng truyền lại từ Bố và Mẹ- là những người bộ đội Cụ Hồ, đã đổ máu và nước mắt để giành lấy sự thanh bình cho quê hương anh, cho tuổi thơ của anh. Anh đã quyết định sau khi tốt nghiệp Đại Học, trở về đóng góp một phần, dù là nhỏ nhoi cho quê hương mình, với bao trăn trở, khi có nhiều công việc tốt, cơ hội tốt cho anh nếu anh trở lại Thành Phố.
Đầu óc của anh luôn chứa đầy nổi phân vân, ray rức giữa ra đi và ở lại, gắn bó hay bỏ mặc cái quê hương còn nhiều nghèo nàn và khó khăn chưa có một thị xã, chưa có một công viên, chưa có một trường Đại Học - Cao Đẳng.... Hơn 04 tháng kể từ khi về lại quê hương, anh luôn tự trách mình chưa làm được điều gì cả, là một nhân viên ngành điện, thế mà cái xóm nhỏ gần biên giới khao khát được sử dụng điện của quốc gia bao đời nay vẫn mõi mắt trông chờ, từng là Phó Bí thư Đoàn của khoa tài chính ngân hàng trừơng ĐH Kinh tế, thế mà khi về quê anh vẫn không hài lòng với thái độ thờ ơ của mình trước những hoạt động của Đoàn Thanh Niên tại Bình Phước.
Tại sao cuộc đời này người ta cứ mãi chạy theo tiền tài và danh vọng? tranh đua, ganh ghét nhau cũng chỉ vì miếng cơm manh áo? chỉ nghĩ đến quyền lợi của chính mình mà quên đi quyền lợi của tập thể? không biết sao này anh sẽ như thế nào, nhưng bây giờ thì anh hoàn toàn không thích cách sống như vậy. Đã có rất nhiều người từng khuyên anh rằng, với năng lực của mình, anh hãy trở lại thành phố tìm việc làm, để đi học thêm... Thế nhưng anh đã không một chút ngần ngại trở về Bình Phước, một trong những tỉnh nghèo nhất Việt Nam, để tự khẳng định mình trên chính mảnh đất quê hương. Ở lại thành phố giống như bao bạn bè của anh ư? anh thiết nghĩ điều đó thật tầm thường, giống như nhiều người khác, không có nét riêng của chính bản thân mình. Nếu có đi đâu, có làm việc ở đâu thì ít ra cũng phải làm được một điều gì đó nho nhỏ cho cái ngôi làng quê hương, nơi mà anh đã sinh ra và lớn lên.
Ở lớp Đại học của anh, có 2 người , một là lớp trưởng, một là lớp phó. Cả hai làm cán sự lớp mà không vì tập thể, không tôn trọng lợi ích chung, chỉ lo vung vén cho lợi ích của riêng mình, và họ đã xâu xé, thù ghét nhau để rồi cuối cùng, cả hai đều bị mọi người chỉ trích. Còn anh và một số người cán bộ Đoàn thì ngược lại, vì mọi người mà nhiều khi quên chính bản thân mình. Tuy rằng các anh chẳng được gì cả, nhưng những lúc nhớ lại, anh vẫn cảm thấy đó là khoảng thời gian vui và hạnh phúc nhất, không có điều gì phải hốitiếc cả. Anh vẫn biết rằng đó chỉ là trong nhà trường, còn ngoài xã hội sẽ rất phức tạp hơn nhiều, không nhìn đời bằng một lăng kính màu hồng mãi được, nhưng anh đã cảm thấy tiếc khi phải thay đổi quan điểm sống như vậy.
Anh biết rằng, nếu sống quá lý tưởng thì sẽ bỏ qua những cơ hội mà không dể gì tìm thấy được. Và rồi, những trăn trở, suy tư ấy , đã tiếp thêm lửa nhiệt tình của một thanh niên- một cán bộ Đoàn với tấm lòng yêu quê hương tha thiết, đã thực hiện được niềm ước mơ của mình. Anh đã tập hợp được người dân quê mình, lên kế hoạch, đóng góp và kết hợp với ngành Điện Lực nơi anh đang công tác, đã kéo điện về cái làng nghèo khó của mình, chứ còn chờ đến điện của quốc gia kéo đến cái làng vùng cao xa xôi ấy phải mất hơn ba năm sau.
Dân làng quê anh háo hức, đời sống văn minh hơn. Cái con đường làng trên xó rừng quê anh, cũng được anh và Bố của anh chủ trương cùng người dân góp công, góp sức đắp lại. Nhìn thấy làng quê sung túc, người dân quê hân hoan mà lòng anh thêm rạo rực. Có như thế, anh mới trở lại thành phố, hòa cùng với tốc độ phát triển, hối hả của nền kinh tế thị trường anh đã trao dồi, nâng cao kiến thức , rèn luyện bản thân và phấn đấu cho sự nghiệp của mình.....
(sưu tầm)
http://www.ngoisaoblog.com/data/image/n5/sung_7.jpg
Gần như bị lôi cuốn vào cuộc khám phá ấy, tôi đã nhận ra ở anh còn là một người sống có mục tiêu, có lý tưởng. Lý tửơng rất giản đơn nhưng khó ai có thể thực hiện được, nếu không có một dòng máu cách mạng truyền lại từ Bố và Mẹ- là những người bộ đội Cụ Hồ, đã đổ máu và nước mắt để giành lấy sự thanh bình cho quê hương anh, cho tuổi thơ của anh. Anh đã quyết định sau khi tốt nghiệp Đại Học, trở về đóng góp một phần, dù là nhỏ nhoi cho quê hương mình, với bao trăn trở, khi có nhiều công việc tốt, cơ hội tốt cho anh nếu anh trở lại Thành Phố.
Đầu óc của anh luôn chứa đầy nổi phân vân, ray rức giữa ra đi và ở lại, gắn bó hay bỏ mặc cái quê hương còn nhiều nghèo nàn và khó khăn chưa có một thị xã, chưa có một công viên, chưa có một trường Đại Học - Cao Đẳng.... Hơn 04 tháng kể từ khi về lại quê hương, anh luôn tự trách mình chưa làm được điều gì cả, là một nhân viên ngành điện, thế mà cái xóm nhỏ gần biên giới khao khát được sử dụng điện của quốc gia bao đời nay vẫn mõi mắt trông chờ, từng là Phó Bí thư Đoàn của khoa tài chính ngân hàng trừơng ĐH Kinh tế, thế mà khi về quê anh vẫn không hài lòng với thái độ thờ ơ của mình trước những hoạt động của Đoàn Thanh Niên tại Bình Phước.
Tại sao cuộc đời này người ta cứ mãi chạy theo tiền tài và danh vọng? tranh đua, ganh ghét nhau cũng chỉ vì miếng cơm manh áo? chỉ nghĩ đến quyền lợi của chính mình mà quên đi quyền lợi của tập thể? không biết sao này anh sẽ như thế nào, nhưng bây giờ thì anh hoàn toàn không thích cách sống như vậy. Đã có rất nhiều người từng khuyên anh rằng, với năng lực của mình, anh hãy trở lại thành phố tìm việc làm, để đi học thêm... Thế nhưng anh đã không một chút ngần ngại trở về Bình Phước, một trong những tỉnh nghèo nhất Việt Nam, để tự khẳng định mình trên chính mảnh đất quê hương. Ở lại thành phố giống như bao bạn bè của anh ư? anh thiết nghĩ điều đó thật tầm thường, giống như nhiều người khác, không có nét riêng của chính bản thân mình. Nếu có đi đâu, có làm việc ở đâu thì ít ra cũng phải làm được một điều gì đó nho nhỏ cho cái ngôi làng quê hương, nơi mà anh đã sinh ra và lớn lên.
Ở lớp Đại học của anh, có 2 người , một là lớp trưởng, một là lớp phó. Cả hai làm cán sự lớp mà không vì tập thể, không tôn trọng lợi ích chung, chỉ lo vung vén cho lợi ích của riêng mình, và họ đã xâu xé, thù ghét nhau để rồi cuối cùng, cả hai đều bị mọi người chỉ trích. Còn anh và một số người cán bộ Đoàn thì ngược lại, vì mọi người mà nhiều khi quên chính bản thân mình. Tuy rằng các anh chẳng được gì cả, nhưng những lúc nhớ lại, anh vẫn cảm thấy đó là khoảng thời gian vui và hạnh phúc nhất, không có điều gì phải hốitiếc cả. Anh vẫn biết rằng đó chỉ là trong nhà trường, còn ngoài xã hội sẽ rất phức tạp hơn nhiều, không nhìn đời bằng một lăng kính màu hồng mãi được, nhưng anh đã cảm thấy tiếc khi phải thay đổi quan điểm sống như vậy.
Anh biết rằng, nếu sống quá lý tưởng thì sẽ bỏ qua những cơ hội mà không dể gì tìm thấy được. Và rồi, những trăn trở, suy tư ấy , đã tiếp thêm lửa nhiệt tình của một thanh niên- một cán bộ Đoàn với tấm lòng yêu quê hương tha thiết, đã thực hiện được niềm ước mơ của mình. Anh đã tập hợp được người dân quê mình, lên kế hoạch, đóng góp và kết hợp với ngành Điện Lực nơi anh đang công tác, đã kéo điện về cái làng nghèo khó của mình, chứ còn chờ đến điện của quốc gia kéo đến cái làng vùng cao xa xôi ấy phải mất hơn ba năm sau.
Dân làng quê anh háo hức, đời sống văn minh hơn. Cái con đường làng trên xó rừng quê anh, cũng được anh và Bố của anh chủ trương cùng người dân góp công, góp sức đắp lại. Nhìn thấy làng quê sung túc, người dân quê hân hoan mà lòng anh thêm rạo rực. Có như thế, anh mới trở lại thành phố, hòa cùng với tốc độ phát triển, hối hả của nền kinh tế thị trường anh đã trao dồi, nâng cao kiến thức , rèn luyện bản thân và phấn đấu cho sự nghiệp của mình.....
(sưu tầm)