PDA

View Full Version : 2 mẩu chuyện trên xe buýt


shinichikudo
05-10-2006, 11:14 AM
Ra vào bến xe, chứng kiến nhiều chuyện cười ra nước mắt, nhân tình thế thái ôi không khác gì xã hội thu nhỏ. Cách đây chừng một tháng Lemon ngồi trên xe buýt "tận mục sở thị" hai mẩu chuyện sau đây:
Mẩu chuyện 1: Xe buýt cuối tuần người đông như nêm (sao chả khác gì xe buýt thời sinh viên ra Linh Trung, lại còn chả có máy lạnh nữa), hơi người hòa lẫn mùi bánh mì, nước ngọt, kẹo gum, bắp, xăng dầu... thành thứ mùi đặc trưng chỉ có trên những chuyến xe buýt (mai mốt đi xa chắc nhớ lắm đây).
Mọi người ai cũng trở nên cau có hơn, không gian đặc quánh cứ như lò quay, ai cũng loay hoay tìm cho mình một chỗ ngồi (đứng) thật vững để không bị "nháo nhào" khi xe thắng gấp:rolleyes:. Mọi "sĩ diện" của con người bay đi mất nhường chỗ cho những suy nghĩ rất đời thường và trần tục, hiếm lắm mới thấy còn hình ảnh đẹp của 1 anh thanh niên nhường chỗ cho phụ nữ có mang hoặc người lớn tuổi (Lemon chứ ai :p).
Xe đã bon bon, mọi người đang tranh thủ "thả hồn đi ăn cỏ" thì có tiếng la thất thanh của 1 chị phụ nữ: "Cho tui xuống, cho tui xuống...", chị này người thấp bé, có da có thịt, tiếng la thì the thé, dáng chị huỳnh huỵch chen lấn tìm đường xuống làm Lemon liên tưởng tới giải thể hình "Asian Women Body Fitness" vừa tổ chức tại Việt Nam...
Càng đi chị càng lớn tiếng với âm lượng to dần: "Cho tui xuống..g..g., nói nãy giờ hông nghe sao? Tui báo công an...n... cho mấy người chết hết à?" :eek:
Thái độ hơi mất bình tĩnh và có phần thiếu lịch sự của chị nhận ngay "quả báo". Một số chị phụ nữ và mấy anh thanh niên đứng ở cuối xe, gần cửa ra vào hét toáng lên : "Bà ngon kiu đi...i...Tui cho tiền uống nước mía !?!":cool:; "Mồm la bài hải, sao nãy giờ không nói sớm", blah...blah...blah...:D
Mọi người trên xe ai cũng chú ý, có lẽ vì ngượng mà chị phụ nữ kia lót tót xuống một hơi không quay đầu trở lại.
Mẩu chuyện 2: Sau đó 10', có một gia đình trẻ (Lemon đoán thế do thấy 2 người còn khá trẻ bồng theo một em bé) cũng xuống trạm kế tiếp. Người vợ len từng bước khó khăn trong khoang xe chật cứng như nêm, trên tay bồng em bé. Em bé thật dễ thương, má thì mũm mĩm, ngấn tay ngấn chân nổi đầy đặn và chắc nịch, đôi mắt tròn xoe và đen láy chớp chớp "liên hồi kỳ trận" (chắc đang tự hỏi "sao có nhìu người thế nhỉ?.." đây mà:confused: ).
Các chị và các anh vừa mới phản ứng với chị gái ở mẩu chuyện 1 thay đổi cách ứng xử thật lạ, họ đồng loạt nói to để chú lơ xe chú ý: "CÓ EM BÉ NHA...!?!".
Người vợ sau một hồi chen lấn khó khăn, đành phải nhờ tới sự giúp sức của các cô lớn tuổi: "Cô ơi, bồng giúp cháu em bé nha cô...", không phải một mà là ba đôi bàn tay chìa ra đón lấy em bé dễ thương và thật lạ, em bé nhoẻn một nụ cười như thiên thần khoe chiếc miệng xinh xắn chẳng có chiếc răng trong vòng tay của những người phụ nữ xa lạ.
Khoảnh khắc hiếm hoi ấy làm bừng sáng trên mặt những người phụ nữ kia những nụ cười tươi tắn, cả không gian xung quanh như bừng tỉnh, mọi người ai cũng nhoẻn nụ cười hạnh phúc hoặc giòn tan trong bầu không khí nóng bức và chật chội của chuyến xe (Lemon cũng thế). Nụ cười của "thiên thần nhỏ" mang mọi người tới gần nhau hơn, trong chuyến xe buýt vốn dĩ đã chật chội và ngột ngạt.
Lạm bàn:Những điều rút ra từ 2 mẩu chuyện trên:
1. Cuộc đời không thể thay đổi. Nếu không thể thay đổi cuộc đời, hãy thay đổi thái độ của chính bạn (cách bạn nhìn đời). Phù hợp qui luật triết học hén: " Ý thức là sự phản ảnh thế giới khách quan vào trong bộ não con người". Vậy suy ra, thế giới là chân lý, nếu ta trật, nhận thức lại, hehe ;)
2. Nếu không thể thay đổi thái độ của bạn, hãy coi lại điều 1.
3. Trường hợp ngoại lệ, hãy mang theo một em bé, hehe, thấy đúng hông?:rolleyes:
Nguồn:http://my.opera.com/chanhpc/blog
Ko biết em nên post bài này vô đâu nữa :confused: