PDA

View Full Version : CÂU CHUYỆN BÁT MÌ


LeGiang
26-04-2006, 07:46 PM
CÂU CHUYỆN BÁT MÌ</span><span style=\'color:purple\'>

Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31-12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.

Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho nên đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới.

Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ. Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phác, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào.

Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.

- Xin mời ngồi!

Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:

- Có thể... cho tôi một… bát mì được không?

Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.

- Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.

Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:

- Cho một bát mì.

Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau.

- Ngon quá - thằng anh nói.

- Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.

Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: “Thật là ngon! Cám ơn!” rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.

- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.

Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31-12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.

- Có thể… cho tôi một… bát mì được không?

- Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:

- Cho một bát mì.

Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:

- Vâng, một bát mì!

Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:

- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?

- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.

Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!”.

Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.

- Thơm quá! - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá! - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!

Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.

- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!

Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu. Đến ngày 31-12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện.

Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”.

Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất nhiều.

- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:

- Làm ơn nấu cho chúng tôi… hai bát mì được không?

- Được chứ, mời ngồi bên này!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì”.

- Vâng, hai bát mì. Có ngay.

Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi. Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.

- Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!

- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?

- Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.

- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.

Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.

- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!

- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?

- Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.

- Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.

- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần, chúng ta phải cố gắng lên!

- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!

- Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.

- Có thật thế không? Sau đó ra sao?

- Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?”, Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: “Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: “Vào tối 31-12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: “Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!”.

Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.

- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.

- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?

- Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: “Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vã về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được… Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con”.

Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:

- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!

Lại một năm nữa trôi qua. Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện. Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.

“Việc này có ý nghĩa như thế nào?”. Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ.

Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này. Rồi rất nhiều lần 31-12 đã đi qua. Lại một ngày 31-12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay.

Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai.

Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.

Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại.

Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên. Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:

- Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?

Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp bắp nói:

- Các vị… các vị là…

Một trong hai thanh niên tiếp lời:

- Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.

Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vã nhả ra, đứng dậy nói:

- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ! Mau lên!

Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:

- Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.

Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:

- Có ngay. Ba bát mì.

- o O o -

Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm.

Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng: chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.

Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng: "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt". Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động.

Asianjokerpoker
27-04-2006, 12:43 PM
Thanks a lot.

Thời gian này đôi lúc thấy hụt hẫng vì sao con người ta nghiệt ngã với nhau quá. "Con người ta" ở đây có cả những người đã từng học Lê Quý Đôn. Khó tin, nhưng khi chính mình là nạn nhân của sự nghiệt ngã đó thì ... Những con người trẻ, có học thức nhưng lại cho mình quyền phán xét về người khác mà không cần biết những gì mình nói làm tổn thương người khác như thế nào, được quyền bốc điện thoại và trút vào người khác những bực bội mà mình - cho - là - do - người - đó gây nên, sau đó thì "cụp", cái văn hóa alô khủng khiếp đó vẫn được họ "tự hào" duy trì.

Mình đã từng tự hào nói với bạn bè rằng, riêng với những người đã từng học ở LQĐ thì mình luôn tin đó là những con người có cái tâm tốt, nhưng bây giờ thì ...

Sáng nay tình cờ đọc truyện ngắn legiang post len, lại nhen nhóm niềm tin rằng xung quanh đây vẫn còn nhiều điều tốt đẹp, chân thành mà mọi người dành cho nhau chứ không phải ở tận xứ sở hoa anh đào mới tìm thấy.

"Sống trong đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi ..."

kienvang
27-04-2006, 02:35 PM
câu chuyện mà bạn legiang đưa ra là một câu chuyện nhỏ nhưng chứa đựng bài học lớn ,lâu lắm rồi tôi mới đọc một câu chuyện ngắn hay như vậy , cứ đọc hồi hộp không biết tiếp theo sẽ là gì .....
to asia.. : có lẽ bạn có nhiều người bạn ko tốt thì phải , cảm giác hụt hẫng sao , đâu phải ai cùng học chung mái trừong LQĐ là tốt hết đâu , bạn đã đặt niềm tin quá nhiều nên khi lỡ chuyện thì bạn đã vô vọng , nhưng cũng không phải suốt ngày cứ đề phòng bạn bè mình , hãy cứ nhẹ nhàng ...mà thôi ."Ai biết đâu ..."
có một câu hỏi rằng con ngừoi có thật sự yêu thưong nhau không ? theo tôi thì tùy hoàn cảnh , không thể khẳng định được rằng yêu hay ko yêu cho dù là người trong gia đình .
Vì vậy chẳng phải Cố NS Trịnh Công Sơn đã nói S ố n g T r ê n Đ ờ i C ầ n C ó 1 T ấ m L ò n g đó sao .

Asianjokerpoker
28-04-2006, 11:01 AM
Thanks Kiến,

Cũng may là những người đó không phải là bạn của mình, bạn của mình mà như vậy chắc ...stress nặng quá. Họ như vậy bởi vì họ nghĩ họ có quyền như vậy. Mà thôi, chuyện cũng đã qua rồi, và mình vẫn đi đúng con đường mình đang đi đó thôi. Sự can thiệp "bên ngoài" sẽ không thắng nổi nếu "bên trong" mình đủ niềm tin và ý chí. Xung quanh mình vẫn còn nhiều người bạn lắm.

Có một người đã nói với mình như vầy "chính họ là kẻ thất bại, vì sau hơn 10 năm rời khỏi trường, họ vẫn không "lớn" nổi, không nhìn thấy điều gì mới mẻ trong cuộc sống mà vẫn quanh quẩn với những định kiến hẹp hòi ".

thongxanh
05-05-2006, 11:52 PM
Nhà chỉ có 4 người: hai anh em và ba me5 Đó là một gia đình tương đối hạnh phúc nếu không nói về những lúc"chén đĩa trong chạn có lúc còn khua". Thế rồi anh trai có người yêu ?Có lẽ là vậy chứ chưa chắc chắn bởi lẽ cú sốc mà anh trải qua cũng chưa phải là lâu . Anh dẫn cô gái đó về nhà . Và mọi chuyện cũng bắt đầu từ đó . Ba mẹ tôi không có nhiều thiện cảm lắm với người mới tới . Mẹ cũng nói rõ quan điểm của mẹ ngay khi gặp cô lần đầu tiên .Tôi cho rằng người có tuổi hay khắc khe . Và tôi chủ động gặp để trao đổi với cô gái ấy . Tôi đã nói hết về hoàn cảnh gia đình của mình cũng như về người anh đã cùng mình sống dưới mái nhà hai mươi mấy năm nay . Tôi đã khá cởi mở vì "em cũng là dân LQĐ" , tôi đã nói với cô ấy như vậy, dù đôi lúc tôi hơi sốc khi người trước mặt mình cứ đệm thêm vài từ tiếng Anh trong câu nói .Nói thật , tôi dị ứng với cái kiểu lai căng đó . Không cần phải như thế "cho người khác biết bạn là ai".Nhưng , tôi nghĩ,chuyện đó từ từ đóng góp cũng không sao .Tôi không kể với anh mình về cuộc gặp gỡ vì nghĩ rằng đó là chuyện giữa phụ nữ với nhau . Nhưng không ngờ rằng anh tôi lại được nghe người ta nói lại . Và trớ trêu thay dù đã nói với tôi rằng cô là người "phải say thank you " thì với anh tôi cô lại không bày tỏ theo kiểu đó . Và qua những gì cô nói lại , anh bảo tôi rằng khi nào người ta cần làm thân người ta sẽ tự tìm đến mình, hà cớ làm sao tôi lại đến gặp người ta làm gì(!). Tôi nói với anh mình rằng tôi rất tiếc đã hành xử như vậy , và nếu biết trước tôi đã không chọn giải pháp "tài lanh " đó . Và quả thật cô đã cho tôi thấy tôi sai lầm thế nào khi chỉ một thời gian rất ngắn sau đó cô lại xuất hiện cùng anh ở nhà tôi với một kiểu cách còn phản cảm hơn cả lần đầu . Nếu bạn đến thăm nhà người yêu , có đem theo một ít trái cây làm quà, bạn sẽ nói gì với người trong nhà ? hay là lẳng lặng bỏ nguyên bịch trên bàn . Cô là một người có học chẳng lẽ không biết thế nào là lịch sự , là lễ giáo ? Cô là một người lanh lợi mà tiếng tăm vang xa thì lẽ nào không cạy răng nói được một lời, không vắt óc tìm được một câu ? Anh tôi giải thích là do anh bảo cô làm vậy . Vậy ra anh bảo gì cô làm đó sao ? Hay vì thực sự cô không nghĩ ra được rằng mình phải cư xử sao cho đúng với phép lịch sự tối thiểu chứ đừng nói chi đến việc xa xôi . Rồi còn chuyện đi đứng , nói năng chẳng thiết trên có ai , dưới có ai và xung quanh là ai của cô ... tất cả làm cho ba mẹ tôi SỐC . Mẹ thương anh , khóc đến rũ người ra . Ba phiền muộn .Anh cũng chẳng vui sướng gì . Tôi giận lắm vì thấy công sức mình đổ sông đổ bể . Điện thoại lớn tiếng trách cô sao chẳng chịu nghĩ suy cho kĩ, bởi tôi vững tin sau lần nói chuyện với tôi cô ắt phải biết cách tạo thiện cảm với ba mẹ tôi . Cô bảo cô 28 tuổi rồi và cô biết mình phải làm gì, cô biết rõ việc mình làm . Ô hay nhỉ , vậy chỉ có tôi là lẩn thẩn đi nghĩ chuyện thiên hạ . Chuyện tiếp diễn , và anh tôi là người bị giằng xé giữa bên tình bên hiếu . Trong nhà tự dưng có một quy luật im lặng . Tưởng tượng mà xem mỗi ngày nhìn thấy cha mẹ mình héo rũ , cái gia đình mà mình hết mực yêu quí đang dần rã ra vỡ nát thì lòng dạ mình khác nào bị muối xát, kim châm . Anh mình vẫn hy vọng về một ngày thuyết phục ba mẹ ... Đó là một nỗi đau tận cùng nỗi đau mà không ai hiểu được nếu không trải nghiệm . Tôi đã điện thoại , đã nặng lời với cô. Tôi những muốn mẹ cô biết rằng cô đã phá nát gia đình người khác như thế nào để xem bà sẽ dạy con bà làm gì cho phải đạo . Rồi tôi nhận ra tôi đã sai lầm. Bởi cơn giận có nguôi được đâu . Bởi tôi biết rằng cô lại nước mắt ngắn nước mắt dài than khổ kể khó với anh tôi và anh tôi sẽ lại là người gánh chịu mà thôi . Tôi không muốn làm cho mọi việc rắc rối thêm nữa . Tôi chẳng biết sống trên đời sống cần có một tấm lòng để gió cuốn đi thì thế nào , nhưng nếu có một tấm lòng để nhìn thấy bậc sinh thành ra người thương yêu của mình đau khổ , thấy người yêu mình cứ phải chông chênh giữa hai bờ hiếu nghĩa thì có lẽ mọi việc đã khác . Cơn sóng không cuồn nộ nữa vì sóng lặn vào trong . Và tôi biết rằng nếu có một chuyện gì bất trắc xảy ra cho ba mẹ thì cả cuộc đời anh tôi sẽ không bao giờ được yên ổn trong lòng. Còn cô , nhân danh là người yêu thương anh tôi , cô nghĩ gì trong thời gian qua ?? Nếu cô có được anh bởi cô "biết phải làm gì" vì cô "đã 28 tuổi" thì cuộc sống tương lai của cô sẽ thế nào?
Có ai có thể nói cho tôi biết : bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn?
Mọi chuyện tôi đã xếp lại bởi tôi yêu quý và tôn trọng anh tôi. và cũng bởi tôi vẫn khẩn cầu ơn trên ban xuống một phép nhiệm màu .

nobipotter
06-05-2006, 07:25 PM
TÌM LẠI SỰ TRUYỀN THÔNG

Tôi biết có 1 gia đình đó, một gia đình rất êm ấm, nhà tuy nghèo, nhưng cha me con cái rất mực yêu thương nhau. Khi người con trai trong gia đình bắt đầu thành đạt, anh muốn tìm một cuộc sống riêng của mình thì mâu thuẫn bắt đầu xảy ra. Khi chàng trai trẻ bắt đầu một mối quan hệ mới của mình thì gặp sự phản đối của gia đình.

Người con trai kiên quyết chọn người con gái của mình.

Gia đình không đồng ý người con gái đó.

Mâu thuẫn ngày càng căng thẳng, cuối cùng... mọi việc bế tắc. Mọi ngừơi không thể nói chuyện với nhau được nữa. Người con trai đau khổ suy sụp. Cha mẹ buồn khổ.

Tôi là người đứng giữa. Tôi tôn trọng quyết định của một người trẻ như tôi. Tôi thông cảm nỗi đau của người cha, người mẹ. Nhưng tôi không biết làm gì để hàn gắn họ với nhau.

Mọi chuyện đi càng trở nên bi kịch, khi người con không trở về nhà. Một chiều nọ, khi tôi nhìn thấy người mẹ già gầy nhom đang ngồi chờ con trước cửa, tôi không thể cầm được giọt nước mắt. Tôi ước gì có một phép màu nào đó để đưa họ về với nhau.

Nhưng tôi không bao giờ có cơ hội đó!

Khi tôi nghe thầy Nhất Hạnh giảng về đề tài :" Tìm lại sự truyền thông trong gia đình". Tôi ước gì tôi biết được điều này sớm hơn, ước gì gia đình kia có thể thực tập được điều này, thì bi kịch đâu chắc đã xảy ra.

Tôi biết, thật khó khăn lắm mới có thể gỡ bỏ đi những thành trì ngăn cản sự yêu thương của mình với mọi người. Thành kiến của gia đình đối với cô gái kia, phản ứng tiêu cực của cô gái đó và gia đình. Tất cả có thể hóa giải được hay không?

Sau này, khi suy nghĩ nhiều về những chuyện đã qua. Tôi ngộ ra một điều: chỉ có tự bản thân của mỗi ngừơi trong cuộc mới có thể hóa giải được những mâu thuẫn trong gia đình bằng chính tình thương và sự bao dung của mình.

Tôi gửi cho bạn thongxanh link này
http://www.langmai.org/ChuyenDiVietNam2005...BoDe_Part01.mp3 (http://www.langmai.org/ChuyenDiVietNam2005/Audio/TNH_2005_03_20_VN_32kpbs_KTCS2_chuaBoDe_Part01.mp3 )

Tự đáy lòng tôi mong sao cho bạn thongxanh vượt qua sóng gió này.

thongxanh
08-05-2006, 09:19 PM
Cám ơn bạn nhiều lắm nobipotter.
"Sau này, khi suy nghĩ nhiều về những chuyện đã qua. Tôi ngộ ra một điều: chỉ có tự bản thân của mỗi ngừơi trong cuộc mới có thể hóa giải được những mâu thuẫn trong gia đình bằng chính tình thương và sự bao dung của mình".
Tôi cũng mong lắm chứ nhưng bây giờ tôi biết chuyện đó là không thể. Vì cô gái ấy đã tự lột mặt nạ ra rồi. Vở kịch NO đã chấm dứt.
Tôi đã thương cho cô một mình đến bến lạ, đã chỉ cho cô biết đâu là ghềnh là vực, chỗ có nước ngầm , chỗ dòng nước xoáy. Đổi lại là gì?Một sự vô ơn và huênh hoang không thể tả. Sao với người này người ta có thể khóc lóc thở than ra vẻ mình là người bất hạnh, mình bị ép uổng oan ức rồi cũng chính họ lại cải danh tánh để "đăng đàn" phỉ báng người khác? Nói thật tôi không bao giờ nghĩ rằng cô gái ấy, tức là cô bạn Asi...er trên đây lại lôi câu chuyện chẳng hay ho này lên đây đâu. Đòi hỏi một sự bao dung ư? Có lẽ cô ấy cũng không cần đâu, và tự bản thân tôi thấy cũng không cần thiết.
Cô nói đúng. May mắn là chúng ta đã không phải là bạn của nhau. Và điều may mắn hơn là cô đã giúp tôi biết rằng sẽ không có tình bạn, không có một phép diệu kì nào xuất hiện đâu!


"Có một người đã nói với mình như vầy "chính họ là kẻ thất bại, vì sau hơn 10 năm rời khỏi trường, họ vẫn không "lớn" nổi, không nhìn thấy điều gì mới mẻ trong cuộc sống mà vẫn quanh quẩn với những định kiến hẹp hòi ". "

Người nào đó nói với cô như vậy. Có thể họ đúng. Nhưng vấn đề là họ có được tường thuật chính xác những gì đã xảy ra hay câu chuyện đã "được nêm nếm gia vị cho vừa miệng" cô?
Có một điều tôi muốn nhắn nhủ với cô gái này: cả nội dung và hình thức cô đều chưa "lớn" đâu, đừng lầm tưởng!
Sau này nếu muốn trình bày một vấn đề hãy giữ lại cái nick mỹ miều cũ kia.
As..er à,Tôi biết cô là ai. Cô cũng thừa biết tôi là ai mà.
Note: mong là admin đừng biên tập lại bài viết này của tôi như lần trước